Một tiếng sấm như nổ vang bên tai, Lục Hàm Chi giật mình bừng tỉnh.
Cậu của giờ phút này vẫn chưa thoát khỏi cảm giác sóng to gió lớn từ vụ tai nạn đắm thuyền. Trên người truyền đến cơn đau nhức nhối khiến cậu chảy mồ hôi lạnh toàn thân.
Cậu mơ màng ngẩng đầu, đối diện với mười mấy đôi mắt thương hại, xót xa, đau lòng.
Chuyện gì đây? Chết vì đắm thuyền mà còn phải trải nghiệm Tam đường hội thẩm(*) nữa à?
(*)Tam đường hội thẩm: Tức là cơ quan chức năng đồng thời thụ lý một vụ án. Dựa theo chế độ ngày nay thì ba bộ ngành này gồm: Công an, Viện kiểm sát, Tòa án.
Nhưng hình như đội hình không đúng lắm nhỉ? Sao không thấy Thập Điện Diêm La? Mà người đàn ông đứng đầu rõ ràng có dáng vẻ giống như một phú ông.
Lục Hàm Chi xoa xoa cái đầu đang đau như muốn nứt ra, cậu định đứng lên nhưng đã bị cơn đau như xé rách trên người đánh bại, lại nặng nề nằm sấp xuống như cũ.
Cậu run rẩy ôm lấy gối đầu, con mẹ nó không phải là Tam đường hội thẩm mà là vừa phải nhận đại hình(*) mới đúng?
(*)Đại hình: Thường là những hình phạt rất nặng nề, nạn nhân có thể bị tra tấn đến chết
Lục Hàm Chi lại ngẩng đầu lên, chỉ thấy bên giường có một người phụ nữ đang quỳ. Người phụ nữ kia đỏ bừng cả mắt, nhìn Lục Hàm Chi với vẻ đau lòng.
Đỉnh đầu lại truyền đến tiếng người đàn ông kia gầm lên: “Đó là con trai ngoan mà bà nuôi ra đấy! Làm ra chuyện thế này mà còn có mặt mũi khóc lóc!”
Người phụ nữ kia hơi co rụt người, bà quỳ xuống lần nữa nhưng lại cực kỳ khí thế mà trách móc: “Ông còn không biết xấu hổ mà nói tôi? Chuyện của Hàm nhi, chẳng lẽ ông không có trách nhiệm sao? Biết rõ nó không thể uống rượu! Là ai đã để nó uống súp rượu nếp(*) hả?”
(*)Súp rượu nếp: Một loại súp dành cho người ốm, thường nấu bằng bột, trứng gà và rượu
Người đàn ông kia á khẩu không nói nên lời, đỏ mặt tía tai vỗ thật mạnh xuống bàn.
Ly trà trên bàn bị chấn động mà đổ trái ngã phải, Lục Hàm Chi sợ tới mức giật mình một cái.
Thiếu niên bên cạnh lại lộ ra vẻ mặt lo lắng, dường như muốn tiến lên đỡ Lục Hàm Chi.
Rồi hắn quay đầu nói với người đàn ông trung niên kia: “Cha, Hàm Chi vừa mới sinh xong. Người đánh đệ ấy như vậy là định lấy mạng đệ ấy sao? Hàm Nhi cũng là đứa con trai người yêu thương nhất, cho dù chuyện đệ ấy làm có điều chưa đúng mực, nhưng nếu đánh chết đệ ấy, chẳng lẽ cha lại không đau lòng?”
Trách nhiệm? Uống rượu? Súp rượu nếp? Sao cảnh này cứ quen quen vậy nhỉ.
Lục Hàm Chi chợt nhớ đến chuyện gì đó, không phải là cậu… xuyên sách rồi đấy chứ?
Dù sao thân là một con mọt sách chuyên lang thang trên các trang mạng tiểu thuyết, chuyện như xuyên sách đối với cậu cũng đã quá quen thuộc.
Sau khi nghe thiếu niên kia nói, người đàn ông trung niên đứng đầu giậm chân giận dữ, tức tối nói: “Là do mấy đứa làm ca ca quá chiều chuộng nó! Con, cả Thần Chi nữa! Nếu thường ngày các con chịu dạy bảo, để nó kiềm bớt cái tính lại thì nó sẽ không làm ra chuyện quá đáng như thế này!”
Thanh niên điềm tĩnh được gọi là Thần Chi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên, rồi đau lòng nhìn về phía Lục Hàm Chi, lạnh giọng nói: “Cha, người nói những lời này có phần bất công. Nếu nói về nuông chiều Hàm Chi thì người cũng có phần đấy.”
Người đàn ông trung niên dẫn đầu: “Con…”
Ông ta bị một câu của Thần Chi nói cho á khẩu không thốt được nên lời, nghẹn đến mức mặt đỏ lên.
Cụ bà duy nhất trong cả nhóm người thở dài, nói: “Tạo nghiệt, đúng là tạo nghiệt mà!”
Bên cạnh cụ bà có một thiếu nữ mặc trên người một bộ áo vải sa màu vàng nhạt. Thiếu nữ kia mắt ngọc mày ngài, dáng vẻ nhỏ nhắn ngây thơ tựa như Tiên Đồng theo hầu Tiên nhân, nhưng nhiều thêm mấy phần mềm mại dịu dàng.
Nàng ta nghe xong bèn nhẹ nhàng chậm rãi tiến đến khuyên giải: “Ngoại tổ mẫu bớt giận, tức giận sẽ hại thân.”
Cụ bà nhìn về phía Lục Hàm Chi, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng. Bà nâng tay như muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ lắc đầu ngao ngán.
Đến lúc này Lục Hàm Chi mới hiểu, chắc là cậu đã phạm phải tội đại nghịch bất đạo gì đó, đang phải chịu hình phạt của gia pháp.
Chuyện này khiến cậu nhớ đến quyển tiểu thuyết Mary Sue khoác cái mác sảng văn tên là “Đoạt Đích” mà mình vừa đọc hai ngày trước, đội hình nhân vật này có thể nói là giống đến tám chín phần mười.
Lâm Khê xuyên về 30 năm trước trong 1 tiểu viện ọp ẹp, bỗng dưng có thêm 1 người chồng, thân mặc quân trang, ánh mắt nhìn cô chứa sự ghét bỏ...
Mà trong quyển tiểu thuyết này có một tên nam phụ bia đỡ đạn rất độc ác, chỉ khác tên của Lục Hàm Chi một chữ, cũng tên là Lục Hàm Chi(*).
(*)Chữ “Hàm” trong tên của bé thụ là 涵 (bao hàm, bao dung, kiềm chế), còn “Hàm” trong tên của nguyên chủ là 含 (nghĩa là ngậm, là kín đáo).
Lúc đọc tiểu thuyết cậu còn mỉa mai, Hàm Chi Hàm Chi, vừa nghe đã thấy là một cái tên chẳng đứng đắn gì, quả nhiên chỉ là thứ đồ chơi để cho đàn ông đùa giỡn.
Lúc này cụ bà đã đứng dậy, hiển nhiên bà không muốn nhúng tay vào chuyện này nữa, thở dài bảo: “Thôi, là nhà họ Lục chúng ta không có cái số này rồi. Các con tự giải quyết đi! Ta mệt rồi, Uyển Ngưng, đỡ ta về nghỉ ngơi.”
Tô Uyển Ngưng ngoan ngoãn đáp lời, tiến lên dìu cụ bà đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, nàng ta còn quay lại nhìn Lục Hàm Chi với ánh mắt khiêu khích. Trên gương mặt vốn có vẻ ngoan ngoãn ấy, khóe mắt đuôi mày lại nhiễm mấy phần sắc thái như kẻ chiến thắng mà người khác khó lòng nhận ra. Thần thái đó đúng là không hề hợp với khuôn mặt ngây thơ ngoan hiền kia.
Lục Hàm Chi nhíu mày, tự nhiên thấy mắc ghét nhỏ này.
Cụ bà gọi nhỏ đó là Uyển Ngưng, Tô Uyển Ngưng? Cái tên đã chứng thực suy đoán của cậu.
Quả nhiên cậu đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết khoác cái mác sảng văn kia, còn xuyên thành nam phụ ác độc Lục Hàm Chi chẳng sống được nửa cuốn truyện.
Cái này thật đúng là……
Xuyên sách không đáng sợ, Tu La tràng(*) cũng không đáng sợ.
(*)Tu La tràng: là một từ ngữ từ Phật giáo, thường dùng để mô tả một chiến trường bi thảm. Dùng trong tình cảm thì có nghĩa là cả đám người có mối quan hệ như bùng binh, so kè cạnh tranh với nhau về mọi mặt.
Đáng sợ nhất là người mà cậu xuyên vào chỉ sống được đến chương 72 của cuốn tiểu thuyết đó, còn chưa đến 1/3 cốt truyện, cuối cùng bị nam chính tự tay giết chết.
Càng đáng sợ hơn chính là, Lục Hàm Chi này vốn là tiểu lang quân được bồi dưỡng đặc biệt để đi làm nam sủng, cậu chẳng những sẽ động dục mà còn có thể sinh con. Nếu phỏng đoán theo những gì diễn ra trong cốt truyện, lần này cậu bị đánh và chịu Tam đường hội thẩm là do mất zin ngoài ý muốn, sinh ra đứa con không biết của ai.
Tiểu lang quân trong những nhà giàu có thường được nuôi để sau này liên hôn với hoàng thân quốc thích, mà tiểu lang quân đã mất zin còn sinh con sẽ bị người đời sỉ vả hơn cả một cô nương thất tiết.
Đừng nói là gả, có khi còn bị gia đình bỏ rơi đuổi ra khỏi nhà, sống chết mặc bay.
Ở trong sách, tiểu lang quân được miêu tả có dáng vẻ mềm mại kiều diễm, mị hoặc quyến rũ. “Lục Hàm Chi” này càng là kẻ đứng nhất kinh thành, một vật báu trời sinh.
Lục Hàm Chi vốn là một bé gay, lúc đọc tiểu thuyết còn giàn giụa nước miếng, hơn nữa lúc đọc đến đoạn có “thịt” thì có thể nói là cực kỳ say mê.
Vừa xem vừa cảm thán trong lòng đúng là cmn ngon quá, cho ông đây thêm một bát nữa! Nhưng đột nhiên bản thân lại biến thành vật báu này thì lại là chuyện khác.
Ai muốn làm nam sủng, ai muốn sinh con, ai con mẹ nó còn phải tuân thủ tam tòng tứ đức, coi chồng như trời chứ?!!
Nhưng cho dù cậu không muốn, dựa theo sự phát triển của cốt truyện, lúc này chắc là cậu đã xảy ra quan hệ với người khác, cũng thành công sinh em bé xong rồi.
Chẳng qua sau đó Thái Tử tuyển chọn Lương Thị(*), Lục Hàm Chi vì danh tiết và tương lai nên đã tự tay bóp chết con ruột mình.
(*)Lương Thị: Tương đương với Trắc phi của Thái Tử, đại khái giống như Lương Đệ trong hậu viện của Thái Tử thời Tây Hán
Mà nguyên thân cũng thành công tiến vào Đông Cung, trở thành Lương Thị, từ đó tính tình thay đổi, trở nên độc ác tàn nhẫn giết người như ngóe.
Y làm đủ loại chuyện ác, cũng trải đường cho Thái Tử rất nhiều, nhưng bởi ghen ghét tình cảm giữa Thái Tử và nữ chính nên không ít lần gây khó dễ cho nàng ta. Cuối cùng, do y kê thuốc làm nữ chính sinh non nên đã bị Thái Tử đích thân giết chết.
Đúng là một hình tượng nhân vật được xây dựng chuyên để làm nền, Lục Hàm Chi không thể nhịn được phải vỗ tay cho y.
Thân là một con súc vật của công ty(*) đến từ thế kỷ 21 đã sớm nhìn quen những chuyện anh lừa tôi gạt ở nơi làm việc, giờ phút này trong lòng Lục Hàm Chi chỉ cảm thấy cực kỳ phiền muộn.
(*)Xã súc hay súc vật của công ty: Thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên nổi tiếng tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á, dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghĩ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.
Từ nay về sau, bản thân chỉ có thể sống trong quyển truyện này với thân phận của Lục Hàm Chi.
Cậu cũng chẳng có hứng thú gì với Đông Cung mà các tiểu lang quân chen nhau đổ xô vào kia, chỉ thầm nhủ muốn sống thật tốt trong cái Tu La tràng này. Vì thế cậu nghĩ, phải làm gì mới có thể thoát được chiến trường tuyến cốt truyện chính đây?
Lúc này, người phụ nữ đang nửa quỳ trên mặt đất bước tới, hai tay bà run run vỗ nhẹ lưng Lục Hàm Chi, giọng nói cũng run theo: “Hàm… Hàm Nhi, con… con hà tất phải thế!”
Lục Hàm Chi ngẩng lên nhìn bà. Người phụ nữ ấy có dung mạo đoan trang quý phái, khóe miệng lại hơi rủ xuống, nhìn là biết bà là một người khá nghiêm khắc.
Vợ cả của nhà họ Lục trong tiểu thuyết cũng chẳng dễ dàng gì. Lục lão gia cưới ba di nương(*), toàn là những người trẻ tuổi xinh đẹp.
(*)Di nương: Tiểu thiếp, nàng hầu
Đã thế còn lấp ló trước mặt bà, làm bà bực mình muốn chết.
Nhất là Đỗ di nương, ả ỷ vào việc mình được sủng ái, tứ thiếu gia Lục Hạo Chi cũng được nuôi thành tiểu lang quân nên luôn cạnh tranh trong tối ngoài sáng với Lục phu nhân.
Cũng may Lục Hàm Chi không chịu thua kém, trời sinh thông minh lại xinh đẹp, đạt được danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, đuôi mắt còn có một nốt ruồi son khiến vẻ quyến rũ khuynh thành như thấm vào trong xương cốt.
Đáng tiếc sau này tác phong của y cũng là tàn nhẫn nhất. Đặc biệt là trong chuyện mưu hại nữ chính, y cứ không ngừng lao đầu vào chỗ chết. Chuyên môn đâm dao vào người thương của Thái Tử nên đi bán muối cũng nhanh.
Lục Hàm Chi nắm tay người phụ nữ, nháy mắt biến thành ảnh đế.
Cậu ngẩng đầu nhìn cả nhà, sau đó cười khổ sở ngó sang Lục phu nhân.
Cậu khàn giọng, yếu ớt nói: “Chắc mọi người sẽ không bắt con phải vào Đông Cung làm Lương Thị nữa phải không? Có phải vẫn còn muốn lợi dụng con để đổi lấy vinh quang cho nhà họ Lục không? … Buồn cười, vinh quang của nhà họ Lục, lẽ nào lại cần dùng mông của một người đàn ông mới giữ được hay sao?”
Lục Hàm Chi ngày thường bị chiều quá sinh hư, cho dù y có gây ra chuyện như thế này thì cũng chẳng thể trông chờ y sẽ nhận sai. Cho nên lúc cậu nói lời này, mọi người có mặt ở đây cũng chẳng lấy làm lạ.
Nhưng Lục lão gia lại bị chọc muốn lên tăng xông, ông ta chỉ thẳng vào cậu, run rẩy nửa ngày mới nghẹn được ra hai câu: “Ngươi… Ngươi… Ngươi làm ra chuyện như thế này! Mà còn không biết hối cải! Ta thấy là ngươi ăn đòn vẫn nhẹ lắm!”
Nước mắt của Lục phu nhân nháy mắt tuôn rơi, bà sợ Lục lão gia sẽ tiếp tục đánh đứa con cưng của bà. Là do bà chậm bước nên Hàm Nhi của bà mới bị Đỗ di nương không biết xấu hổ kia xúi lão gia đánh một trận đòn đau!
Món nợ này, về sau bà sẽ bắt ả trả dần.
Giờ phút này, Lục phu nhân ôm thật chặt Lục Hàm Chi vào trong lòng, nói: “Con của mẹ! Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì dù có thế nào đi nữa, mẹ cũng không để con bị nuôi thành tiểu lang quân. Cứ đi theo con đường làm quan giống như nhị ca của con, hoặc là làm một công tử nhà giàu bình thường cũng chẳng có gì là không tốt. Bây giờ con thành ra cái dạng này, làm sao mà mẹ sống nổi đây!” Nói xong, Lục phu nhân nhoài lên người Lục Hàm Chi khóc nấc lên.
Lục Hàm Chi có thể thấy Lục phu nhân là thật lòng thật dạ thương yêu đứa con của mình. Nhưng sau này, kể cả chính Lục phu nhân cũng đứng bên phe nữ chính, trơ mắt nhìn con ruột mình càng lún càng sâu mà vẫn thờ ơ. Thậm chí khi y bị Thái Tử giết, bà còn không đến nhận thi thể của y về, để mặc cho y phơi thây nơi hoang dã.
Trong cuốn tiểu thuyết có miêu tả, thi thể bị quạ đen chó hoang chia nhau cắn xé mà vẫn không thấy người nhà họ Lục đến nhận về.
Đối với một người mẹ luôn coi Lục Hàm Chi như giọt máu trong tim mà nâng niu từ nhỏ tới lớn, chuyện như thế thật sự rất khó giải thích. Theo như nội dung cuốn truyện, Lục phu nhân sinh được ba đứa con, con lớn theo nghiệp cha, tiếp nhận việc làm ăn của nhà họ Lục. Nhà họ Lục là hoàng thương(*), tất nhiên sẽ cần một đứa con dòng đích(**) có thể ra mặt giữ thể diện.
(*)Hoàng thương: Thương nhân chuyên làm ăn với hoàng gia, được hưởng những đặc quyền hoàng gia ban cho nhưng phải tuyệt đối lấy lợi ích của hoàng gia làm trọng
Ngôi sao điện ảnh Ứng Ẩn giả vờ hẹn hò với người thừa kế hàng đầu tại Hồng Kông vì số tiền khổng lồ, ai ngờ giả vờ lại thành thật
(**): Con dòng đích là con vợ cả, ngược lại là con dòng thứ là con nàng hầu (thiếp)
Con thứ hai thông minh nhạy bén, trời sinh có khiếu học hành, đã bước vào con đường khoa cử. Con trai nhỏ không có tài cán gì, nhưng trời sinh là một mỹ nhân khuynh thành.
Từ khi y chào đời, Lục phu nhân đã nâng niu chiều chuộng hết mực. Ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt. Cụ bà Lục càng thêm thương yêu y, thường xuyên gọi tới bầu bạn.
Lúc y tầm bảy, tám tuổi, gia đình mời thầy đến xem xương cốt, người đó nói y cực kỳ thích hợp làm Thị quân(*). Nên từ năm 11 tuổi, y đã bắt đầu ăn “thuốc thánh”, trổ mã thành một tiểu lang quân yêu kiều duyên dáng.
(*)Thị quân tương đương với thị thiếp nhưng là nam.
Tận đến trước lúc nhà họ Tô gặp chuyện, biểu tiểu thư(*) nhà đó sang ở ké thì Lục Hàm Chi vẫn là tiểu thiếu gia được ngàn người cưng chiều ở nhà họ Lục.
(*)”Biểu” là tiền tố chỉ những người thuộc họ ngoại, ngược với “đường” là bên họ nội
Lại nói tiếp, Tô Uyển Ngưng tới nhà họ Lục được ba năm, địa vị của Lục Hàm Chi đã xuống dốc không phanh. Mới chưa được bao lâu, y đã thành một đứa con bị vứt bỏ vì mất zin, thật sự khiến người ta không khỏi xót xa.
Giờ trong đầu Lục Hàm Chi đã nảy ra muôn vàn ý tưởng, cậu đang tìm cách xem nên làm gì đây.
Vì thế cậu ngẩng đầu, yếu ớt nói với Lục phu nhân: “Mẹ, con có thể gặp A Thiền không?”
Nếu cậu nhớ không lầm thì đứa bé mà Lục Hàm Chi sinh tên là A Thiền.
A Thiền được sinh vào mùa ve sầu(*), Lục Hàm Chi không thích đứa bé này nên tiện miệng gọi nó là A Thiền.
(*)A Thiền lấy ý từ “Thiền Minh” nghĩa là tiếng ve sầu kêu, em bé chào đời vào mùa nhiều ve sầu là khoảng tầm tháng 6-7 nên được đặt tên như vậy
Đứa bé mới sinh ra chưa được bao lâu, chiếu chỉ nạp Lương Thị của Thái Tử bèn truyền tới Lục phủ, lúc này chính y đã tự tay kết thúc tính mạng của nó.
Tính ngày thì chẳng lệch mấy hôm nữa.
Lục phu nhân lấy cớ muốn khuyên nhủ Lục Hàm Chi, để Lục lão gia dẫn mọi người ra ngoài.
Chờ mọi người đi hết, Lục phu nhân mới nói khẽ: “Hàm Nhi yên tâm, chuyện này mẹ sẽ xử lý sạch sẽ. Các nha hoàn với ma ma trong phòng của con, bất kể người biết hay không biết thì mẹ vẫn giải quyết hết. Những kẻ lúc nãy ở trong phòng tất nhiên sẽ không nói chuyện xấu trong nhà ra ngoài đâu. Chỉ cần… chỉ cần đưa A Thiền đi, con vẫn là tiểu lang quân quý giá của nhà họ Lục.”
Lục Hàm Chi nghe xong thì nói ngay: “Không, không được… Mẹ, người không thể đưa A Thiền đi!”
Lúc này, bên tai Lục Hàm Chi truyền đến tiếng khóc nỉ non. Tô Uyển Ngưng lúc nãy còn dìu cụ bà đã quay trở lại, trên người còn có chút mùi mưa.
Tiếng sấm nổ vang, có vẻ trời sẽ mưa rất to.
Nàng ta ôm một đứa trẻ yếu ớt mềm nhũn trong lòng, tiến lên nói: “Mợ, để con tới khuyên nhủ biểu ca Hàm Chi đi!”
Lục phu nhân nhíu mày ngẩng nhìn Tô Uyển Ngưng, hình như bà vừa định nổi nóng, nhưng khoảnh khắc chạm mắt với nàng ta, chợt vẻ mặt của bà dịu xuống: “Cũng được, từ nhỏ nó đã cứng đầu, con khuyên nhủ nó cho tử tế.”
Tô Uyển Ngưng ngoan ngoãn gật đầu, tiễn Lục phu nhân ra khỏi phòng.
Lục Hàm Chi nhíu mày, theo bản năng cảm thấy có gì đó là lạ. Lúc này, Tô Uyển Ngưng đã ngồi xuống đối diện với cậu.
Nàng ta nhỏ nhẹ bảo: “Hôm nay muội vào cung chải tóc cho Hoàng Hậu nương nương, có nghe được một tin, biểu ca có biết là gì không?”
Lục Hàm Chi vô thức dòm vào mắt Tô Uyển Ngưng, chợt cậu nghe thấy âm thanh kỳ lạ vang lên bên tai.
[Vách ngăn tự động chắn công kích tinh thần một lần, lần che chắn này là miễn phí, còn dư hai lần.]