Sài Đông Đông đồng ý với Lục Cửu khi làm xong kiểm tra cuối kỳ sẽ dẫn bạn đến nhà Lục Cửu chơi, cậu ấy muốn cậu dẫn các bạn nam hay chơi bóng rổ với cậu và một nữ sinh hay cổ vũ cho cậu nhất đến nhà cậu ấy chơi.
Lục Cửu rất mong đợi, sao có thể không mong đợi được chứ. Cậu ấy đã chuẩn bị xong nước ép dưa hấu, đĩa CD và máy game rồi kìa.
Sài Đông Đông dẫn theo bốn năm người về tới trước cửa nhà, lúc ấy Lục Cửu đang ngồi cạnh bàn chơi với chiếc móc khóa mà Sài Đông Đông cho cậu. Sài Đông Đông gọi một tiếng, cậu quay đầu lại, tiếng nói hỗn loạn truyền đến từ cửa ra vào, chắc chắn không phải chỉ có một mình Sài Đông Đông đến, vì vậy Lục Cửu cong mắt mỉm cười.
"Xin chào mọi người."
Nhiều tiếng "Xin chào" truyền đến từ cửa ra vào, trong đó có giọng của một người con gái nghe rất hay, mang theo cảm giác của mùa hè. Lục Cửu chống tay lên bàn đứng lên khỏi ghế ngồi, cậu tỏ ra mình cực kỳ nhiệt tình.
"Ngoài đó chắc nóng lắm, tôi có nước ép dưa hấu đã ướp lạnh sẵn rồi." Cậu ngừng lại một chút, giọng nói mang theo chút nghịch ngợm nói.
"Sài Đông Đông, cậu giúp tôi lấy đi mà."
Cậu nghe thấy Sài Đông Đông đáp lại một tiếng, sau đó nghe thấy lần lượt những tiếng cảm ơn khác nhau, nghe thấy tiếng Sài Đông Đông quay người đi ra ngoài. Lục Cửu híp mắt cười nói.
"Mọi người thích chơi game không, nhà tôi có card trò chơi." Dừng lại một chút, cậu nói tiếp. "Hoặc xem phim gì đó không? Phim hoạt hình?"
Cậu nghe thấy giọng con trai cười một tiếng, sau đó còn cảm thán thật tuyệt. Trong những âm thanh huyên náo, cậu nghe thấy tiếng chân nhẹ nhàng, bước chân ấy ngừng ngay bên cạnh cậu, sau đó giọng nói vang lên ngay bên tai mình, cô ấy nói: "Cái này là của Sài Đông Đông."
Lục Cửu chần chờ một lúc rồi giơ tay mình lên: "Cái này sao?"
Giọng nữ đáp lại một tiếng, Lục Cửu cười: "Là Sài Đông Đông cho tôi đó."
Cô ấy không nói thêm gì nữa.
Sài Đông Đông mang dưa hấu vào, nước ép đã được chia ra, cậu đi về hướng của Lục Cửu, trong âm thanh thiếu niên còn mang theo một chút thoải mái.
"Đặng Hiểu Văn, cậu uống nước ép dưa hấu không?"
Cô gái trả lời. "Không muốn."
Lục Cửu đem móc khóa giấu vào lòng bàn tay, cậu nghiêng đầu về phía Sài Đông Đông, nhẹ giọng nói.
"Sài Đông Đông, cậu dẫn các bạn đến chơi game ở phòng khách cũng được."
Sài Đông Đông đáp lại một tiếng, sau đó hỏi lại.
"Còn cậu thì sao?"
Lục Cửu híp mắt cười. "Tôi sao, tôi còn một quyển sách phải xem cho xong, đợi lát nữa gọi cậu sau."
Sài Đông Đông dẫn bạn đến phòng khách. Căn phòng bỗng chốc xuất hiện một cảm giác sự náo nhiệt vừa trôi đi, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng máy lạnh đang hoạt động, Lục Cửu mở ngăn kéo ra bỏ móc khóa vào, cậu ngồi yên trên ghế một lúc mới đưa tay mở sách ra để trước mắt, cậu vươn tay lên mặt giấy để sờ lên chữ nổi. Có người đẩy cửa ra, giọng nói của người đó nghèn nghẹn, giống như một trận mưa bão bị dồn nén sắp tuôn xả trước ngày hè nóng nực.
"Ngại quá, tôi có thể vào không?"
Lục Cửu đóng sách lại, cậu quay người về hướng giọng nói.
"Không sao, rất vui lòng."
Cô gái phụt cười một tiếng, cô đi đến gần Lục Cửu, dường như quan sát cậu một lúc, sau đó nghi hoặc mà lên tiếng hỏi.
"Cậu..." Cô ấy nói "thực sự không nhìn thấy được sao?"
Lục Cửu nghiêng đầu cười một tiếng: "Đúng vậy."
Cô gái tiếc nuối mà "aiz" một tiếng, mang theo một chút sự đồng cảm.
"Từ khi sinh ra đã không thấy sao?" Cô ấy nói. "Từ đó tới giờ không nhìn thấy được thế giới này, thật tiếc bao nhiêu!"
Lục Cửu im lặng một lúc, nhẹ giọng cười nói.
"Không phải vậy, trước năm 10 tuổi mắt tôi vẫn bình thường đó." Cậu ấy cười.
"Ít nhất vẫn biết được thế giới này trông như thế nào, không tính là đáng tiếc nhỉ."
Cô gái yên lạng một lúc, dường như cảm giác được bản thân mình đã nói điều không nên nói, ấp úng một lúc mới nói "Thật xin lỗi."
Lục Cửu lắc đầu, cậu nhếch miệng, bắt đầu làm giọng làm nũng mà than vãn:
"Làm gì thế, cũng đâu phải phải lỗi do cậu." Cậu cười một tiếng.
"Thực ra tôi có thể nhìn thấy đấy." Trong sự kinh ngạc của cô gái, cậu lại tiếp tục "Tôi nhìn bằng tai của mình, dùng thân thể mình để cảm nhận."
Cậu vươn tay ra chạm tới vạt áo của cô gái, sau đó thật cẩn thận mà hướng lên trên, tiếp đó lại chạm tay vào cánh tay cô ấy, cậu mỉm cười.
"Cậu xem, đây là tay của cậu." Nói xong cậu ngẩng đầu lên, vẻ mặt cực kỳ ngây thơ: "Tôi có thể chạm vào cậu không?"
Cô gái ấp úng 'a' vài tiếng, đại loại là đang không biết phải làm thế nào, trái lại còn trở tay bắt vào cánh tay cậu, Lục Cửu híp mắt cười nói.
"Cảm ơn."
Cô gái lại ấp úng vài tiếng, có lẽ là không biết phải đáp lời như thế nào, Lục Cửu lại rất tự nhiên mà nói.
"Thực ra là tôi bảo Sài Đông Đông dẫn các cậu tới chơi đó." Cậu nói.
"Bởi vì tôi không thể đến trường đi học, cũng chẳng có bạn bè gì cả." Cậu cười.
"Vì vậy muốn cậu ấy dẫn các cậu tới chơi."
Cô gái ngừng một lúc nói: "Cậu và Sài Đông Đông quen nhau từ bé sao?"
Lục Cửu cười: "Không hẳn thế, năm 8 9 tuổi gì đó mới biết cậu ấy."
Như nhớ đến chuyện gì rất thú vị. "Sài Đông Đông lúc nhỏ còn là nhóc cầm đầu nữa cơ." Cậu hỏi. "Cậu ấy ở trường chắc cũng được hoan nghênh lắm đúng không?"
Cô gái cười phụt một tiếng, không biết nhớ đến chuyện gì vui, Lục Cửu vươn tay véo vào bàn tay cô thì cô mới kịp phản ứng lại, trong ánh mắt ngập tràn niềm vui, mang theo tâm sự thiếu nữ mà cả thế giới này ai cũng hiểu được.
"Có cái rắm, con gái lớp tôi thấy cậu ta phiền chết đi được, ngày nào cũng muốn đánh cậu ta." Lục Cửu chậm rãi "oh" một tiếng, ngừng một lúc mới nói tiếp.
"Vui nhỉ, các cậu có thể quen bạn mới, còn có thể..." Cậu dừng lại, đột nhiên cười lên.
"Còn có thể yêu đương."
Cô gái "aiz" một tiếng, rút tay mình từ trong tay Lục Cửu ra, Lục Cửu ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ.
"Tôi cũng rất muốn."
Mặt cô đột nhiên đỏ ửng lên, nghẹn một lúc sau mới nói được một câu: "Gì chứ, sắp lên 12 rồi, việc học quan trọng hơn."
Lục Cửu cong mắt cười. "Học cấp ba mà không yêu đương gì thì thiệt thòi rồi, chẳng phải sao?"
"Cảm giác thích này có lẽ là rất muốn thể hiện ra ngoài đúng không?"
Cô ấy trả lời: "Thế mới lạ ấy! Ai thèm thích người khác làm gì chứ, dù sao thì việc học của tôi mới là quan trọng nhất!"
Lục Cửu lại chậm rãi đáp một tiếng, qua một lúc cậu mới nghiêng đầu nhìn về hướng của cô gái nhẹ giọng hỏi.
"Vậy sau này cậu có thể cùng với Sài Đông Đông đến đây tìm tôi chơi không?" Giọng nói của cậu ấy rất khẩn cầu. "Tôi rất yên lặng, sẽ không ảnh hưởng đến việc học của cậu đâu."
Ai có thể cự tuyệt được một lời thỉnh cầu từ một thiếu niên không nhìn thấy được gì với vẻ mặt hết sức chân thành như kia. Đặng Hiểu Văn không phải người đó. Cả một mùa hè cô đều đến nhà của Lục Cửu, có lúc đến để làm bài tập, có lúc chỉ đơn thuần đến nhà cậu để trò chuyện cùng cậu. Lúc mới đầu cô còn đến cùng với Sài Đông Đông, một nửa kỳ nghỉ hè trôi qua, cô đã quen đường quen ngõ mà đi thẳng vào phòng của Lục Cửu, có thể là trò chuyện, hoặc có thể là chỉ ở cùng một căn phòng với cậu ấy.
Vào buổi chiều Sài Đông Đông cả người đầy mồ hôi vì chơi bóng rổ sực nhớ đến đã từng hứa với Lục Cửu dẫn cậu ấy đi hóng gió biển, cả người đầy mồ hôi ôm lấy bóng rổ chạy đến nhà Lục Cửu. Động tác của cậu khá thô nên động tĩnh cũng lớn, khi đang ở dưới lầu đã bắt đầu gọi tên của Lục Cửu, tiếng ve kêu nhẹ hòa cùng với giọng nói của cậu, trầm bổng cùng với không khí mùa hè nóng nực.
Cậu quăng bóng xuống sàn rồi trực tiếp đẩy cửa phòng của Lục Cửu ra.
Hai người đang ngồi trên giường hôn nhau mãnh liệt đẩy nhau ra, cậu nhìn thấy vẻ mặt của cô gái nhanh chóng đỏ lên, sau đó lập tức đứng dậy nói nhà mình có việc nên đi trước, cuống quýt chạy ra khỏi phòng. Lúc lướt qua người Sài Đông Đông còn mang theo một luồn gió yếu ớt.
Sài Đông Đông "a" một tiếng, thực sự có chút mờ mịt gì đó.
Lục Cửu nghiêng đầu về phía cậu, nhẹ giọng nói:
"Làm sao bây giờ Sài Đông Đông, tôi có cảm giác hình như mình đã yêu rồi."
Trái tim Sài Đông Đông nghẹn thắt một cách vô lý. Máy lạnh trong căn phòng thổi đến làm cậu không nhịn được run lên, sau đó nhẹ giọng nói.
"Vậy thì tốt chứ sao, chúc mừng cậu, Tiểu Cửu."
Giữa tháng tám, học sinh lớp 12 đã bắt đầu học thêm. Sài Đông Đông bị bắt ép phải bỏ đi bóng rổ mà mình cực kỳ yêu thích, mẹ cậu cách mấy ngày là hầm canh gà ở nhà cho cậu, với lý do là học lớp 12 cực khổ nên tẩm bổ thêm cho cậu.