Hôm nay là đại thọ 75 tuổi của Ngô Miêu. Năm năm trước, sau khi Lục Vũ Quốc qua đời, Ngô Miêu trở thành bậc bề trên được trọng vọng nhất ở nhà họ Lục. Từ hai con trai ruột đến con chồng, ai cũng tôn kính cụ. Việc lớn việc nhỏ tuy không đến mức cần Ngô Miêu quyết định, nhưng ít nhiều mọi người vẫn tham khảo xem ý cụ ra sao.
Lúc lên kế hoạch mừng thọ, gia đình định tổ chức thật linh đình, mời thật nhiều khách quý. Nhưng hai tuần trước, trưởng nam Lục Nhân chết bất đắc kì tử dưới nhà kho ngầm, lễ mừng không thể tổ chức quá phô trương nữa. Sau khi bàn bạc với Ngô Miêu, Lục Nghĩa quyết định hủy bỏ việc mời khách trước đó, chỉ tổ chức tiệc gia đình nho nhỏ, cốt để tinh thần bà cụ thoải mái hơn.
Trưa hôm ấy, cô giúp việc dìu bà cụ từ tầng ba xuống. Ngô Miêu lớn tuổi rồi nhưng chân còn khỏe, đi lại không cần chống gậy. Dù thường ngày phải lên xuống cầu thang, cụ vẫn muốn ở phòng trên tầng ba, bảo rằng bên trên yên tĩnh. Nhưng để đảm bảo an toàn, cô giúp việc sẽ dìu cụ lên xuống. Cô giúp việc này tên là Tiểu Tình. Cũng như Ngạn Hồng, cô là người ở thành phố khác, tới Thượng Hải thì được công ty giúp việc giới thiệu đến nhà họ Lục. Phòng của hai cô ở tầng một dinh thự, ngày ngày lo quét tước, nấu nướng, tiếp khách và chăm sóc sinh hoạt cho mọi người trong nhà.
Ngạn Hồng 26 tuổi, thân hình cao gầy, dịu dàng nền nã. Tiểu Tình lớn hơn hai tuổi nhưng lại nhỏ nhắn và tinh nghịch hơn, tóc nhuộm vàng nhạt tết bím hai bên, gương mặt trái xoan trang điểm nhẹ, mi cong, mũi nhỏ xinh xắn, trông đáng yêu như học trò.
“Dì ngồi đây ạ.” Tiểu Tình đỡ Ngô Miêu đến ghế chủ của bàn ăn.
Ngô Miêu gật đầu, ngồi xuống ghế. Cụ cực kì sợ già, vì dẫu sao thời trẻ cũng từng là minh tinh sân khấu, rất nhạy cảm nếu nghe ai bảo mình già. Chính vì thế Tiểu Tình gọi cụ là “dì” chứ không phải “cụ”.
Để ngoại hình trẻ trung hơn, Ngô Miêu nhuộm đen mái đầu bạc. Dù vậy, nếp nhăn in hằn trên trán và khóe môi, cùng với đồi mồi đuôi mắt đều tỏ rõ dấu hiệu tuổi tác. Khuôn mặt cụ hơi hà khắc, hốc mắt rất sâu, hoàn toàn không có nét hiền từ thường thấy ở các bà lão.
Tiểu Tình vừa định quay đi thì Ngô Miêu gọi giật lại, “Đừng để tóc vàng nữa, nhố nhăng!” Cụ nói như ra lệnh, nhìn cả đôi tất chân lộ đùi của cô rồi chê trách, “Sau này đi tất dài hơn, với cả màu móng tay chói quá. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, con gái phải khuôn phép, tự trọng, cháu hiểu chưa?”
“Dạ... cháu hiểu rồi.” Tiểu Tình tủi thân lắm nhưng không dám cãi, “Cháu đi làm việc đây ạ.” Cô đi vào bếp, tiếng quở của Ngô Miêu còn đuổi theo. “Đi đứng cho đàng hoàng, khép chân lại, đừng có đi chữ bát như thế.” Tiểu Tình vâng lời, chỉnh lại dáng đi. Ngạn Hồng đang chuẩn bị tiệc trong bếp, nháy mắt ý bảo đừng để bụng mấy câu xét nét ấy, Tiểu Tình nhún vai, “Không sao, tôi quen rồi.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play