Chương 124
“Khúc Lân, Lý Tuyết Y, các ngươi dự định thế nào?” Vân Lạc Tuyết nhìn chằm chằm vào cửa vào tầng thứ sáu, ánh mắt không còn sự kiên quyết như trước.
Lý Tuyết Y không nói gì, chỉ nhìn cửa vào tầng thứ sáu, trong lòng trầm ngâm: “Tầng thứ năm đã là cực hạn của ta, tầng thứ sáu nhất định có mười sáu Chiến Tôn đỉnh phong. Một khi tiến vào, có khả năng không bao giờ tỉnh lại, ta còn muốn báo thù cho ca ca.”
Nghĩ vậy, Lý Tuyết Y liếc mắt nhìn Vân Lạc Tuyết, sau đó quay người trở lại tầng thứ tư.
Thấy Lý Tuyết Y coi thường mình, đôi mắt Vân Lạc Tuyết lấp lóe, lòng đầy dự cảm bất an, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Lý Tuyết Y đã biết?”
“Ta chuẩn bị rời khỏi.” Khúc Lân nhìn theo Lý Tuyết Y, hắn cũng đứng dậy, thấu hiểu tình thế hiện tại. Hắn là Chiến Tông, nên đối thủ cũng ở cảnh giới Chiến Tông, nhưng chỉ mình hắn biết rằng việc vượt qua tầng thứ năm chỉ là may mắn, thực lực của hắn chưa đủ để chém giết tám tên cường giả Chiến Tông.
“Chờ ta.” Vân Lạc Tuyết thở dài, lòng càng thêm kiên định: “Học viên của Thần Phong Học Viện đúng là biến thái, nhất định bằng mọi giá ta phải gia nhập vào Thần Phong Học Viện.”
Bên ngoài, một đám người tụ tập quanh Luyện Tâm Tháp. Đột nhiên, huyết quang tầng thứ sáu bùng nổ, một cỗ sát khí ngút trời lan tỏa ra bốn phía. Tất cả mọi người đều bị dọa đến sắc mặt tái mét, một số tinh thần yếu ớt lập tức hôn mê.
Cho dù hai tên cường giả của Tôn gia cũng không khỏi hoảng hốt; sát khí kia thật đáng sợ, ngay cả Chiến Vương cảnh cũng không dám đương đầu. Nhiều người phải phóng Chiến Hồn ra để ngăn cản mới cảm thấy dễ chịu hơn chút ít.
“Người nào tiến vào tầng thứ sáu mà dẫn động sát khí khủng khiếp như vậy? Sát Lục Không Gian chẳng lẽ ám chỉ tầng thứ sáu của Luyện Tâm Tháp sao?”
“Nhất định là bọn Khúc Lân tiến vào tầng thứ sáu! Nhị vương tử Vân Lạc Vũ không có mặt, Khúc Lân là người mạnh nhất ở đây. Hắn đã đột phá Chiến Tông rồi mà!”
“Triệu Vô Bệnh cũng không yếu, còn có Vân Lạc Tuyết nữa. Không biết mấy người Thần Phong Học Viện kia sống hay chết.”
Ánh mắt mọi người hoàn toàn tập trung vào Luyện Tâm Tháp. Họ rất muốn vào trong thí luyện một phen nhưng lại bị lý trí ngăn cản. Ai cũng hiểu rằng nếu không cẩn thận sẽ mãi mãi chìm đắm trong Huyễn Cảnh.
“Khúc Lân!”
Đúng lúc này, ba bóng người tiến tới, trong đám đông có người kinh hô. Ba người này chính là Khúc Lân, Lý Tuyết Y và Vân Lạc Tuyết, vừa mới rời khỏi tầng thứ năm.
Khi ba người vừa bước ra khỏi Luyện Tâm Tháp, họ lập tức cảm nhận được một cỗ uy áp kinh khủng. Cả ba cùng phun ra một ngụm máu tươi rồi lập tức chạy ra xa.
Quay đầu lại, họ nhìn thấy cảnh sắc tầng thứ sáu Luyện Tâm Tháp, vẻ mặt không khỏi lộ ra sự kinh hãi.
“Khúc công tử, Tam Công Chúa, không phải các ngươi tiến vào tầng thứ sáu sao?” Hai tên cường giả Tôn gia ngạc nhiên nhìn hai người, lão giả tay cụt hỏi, trong lòng không khỏi lo lắng.
Khúc Lân liếc mắt coi thường, khiến sắc mặt hai người cứng đờ.
“Là Triệu Vô Bệnh?” Lão giả cụt tay không cam lòng hỏi.
Vân Lạc Tuyết lắc đầu, hít một hơi rồi nói: “Không phải, Triệu Vô Bệnh mới vừa lên tầng thứ năm, là mấy người của Thần Phong Học Viện đã tiến vào tầng thứ sáu.”
“Cái gì? Bốn người bọn họ đều đi lên? Chúng ta ở đây còn khó chịu với sát khí vừa rồi, bốn người bọn họ làm sao chịu nổi?”
Đám người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, lòng hoảng hốt.
Bốn người kia chỉ là Chiến Tôn cảnh; theo lý mà nói, tiến vào tầng thứ tư đã là cực hạn của bọn họ, sao có thể tiến lên cả tầng thứ sáu?
Trong khoảnh khắc, không ai mở miệng, ánh mắt họ gắt gao nhìn chằm chằm vào tầng thứ sáu Luyện Tâm Tháp.
Tầng thứ sáu Luyện Tâm Tháp, vừa mới bước vào, bọn họ phát hiện tầng này không giống như năm tầng trước. Mọi người không bị chia cắt mà toàn bộ đều tập trung lại một chỗ.
“Hoan nghênh tiến vào Sát Thần Thí Luyện!”
Đột nhiên, một âm thanh vang lên từ trên cao.
Lúc này, họ mới nhận ra xung quanh mình là một không gian hỗn độn, khắp nơi là những binh khí nhuốm máu. Mặt đất gồ ghề như một chiến trường cổ xưa, khí tức huyết tinh khiến mọi người cảm thấy buồn nôn.
“Sát Thần Thí Luyện?” Tiêu Thần nín thở, nắm chặt Tu La Kiếm, chăm chú quan sát bốn phía.
“Tiểu Kim đâu rồi?” Tiểu Ma Nữ lục tìm nhưng không thấy bóng dáng của Tiêu Kim.
“Rống!” Một tiếng gầm giận dữ từ xa vang lên, theo sau là một vệt kim quang bắn thẳng lên trời, chói mắt như muốn xuyên thủng bầu trời.
“Là Tiểu Kim!” Tiêu Thần nhíu mày, lập tức chạy về hướng đó. Khi leo qua một gò đất, một cỗ khí thế khắc nghiệt ập đến.
Phía trước là một sơn cốc nhỏ, bên trong xuất hiện vô số bóng đen, chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy rợn người. Mơ hồ có thể thấy một bóng hình kim sắc giữa vô số bóng đen điên cuồng chém giết, hàng chục bóng đen bị đánh bay lên không trung, máu bắn tung tóe.
Mắt Tiêu Thần đỏ bừng, tay cầm Tu La Kiếm, hắn lao lên như tên bắn.
“Phốc phốc!” m thanh kiếm chém vào da thịt vang lên. Tiêu Thần nhận ra rằng những gì mình chém không phải người sống, mà là thi thể đã chết. Thật kỳ lạ, tất cả chúng đều sống lại.
“Quá đáng sợ!” Ba người Tiểu Ma Nữ, Bàn Tử và Lăng Phong vừa chạy tới, con ngươi co lại, nổi da gà.
Cảnh tượng này thực sự khủng khiếp. Nếu chỉ là mười mấy kẻ thù thì không thành vấn đề, nhưng hiện tại ít nhất có mấy chục vạn.
“Quả nhiên không nên tới tầng thứ sáu.” Bàn Tử run rẩy, trên mặt lộ rõ sự sợ hãi, hoàn toàn khác với vẻ bá khí trước đó.
“Sát Thần Thí Luyện? Mặc kệ là cái gì, cũng chỉ là huyễn cảnh mà thôi.” Bàn Tử nổi giận, gầm lên một tiếng và nhào tới. Hắn biến thành một cục thịt lăn từ trên gò đất xuống, tốc độ cực nhanh, cộng thêm da dày thịt béo, đám quái vật bị hắn đụng bay một mảng lớn.
Tiêu Thần quay đầu lại, nhìn thấy Bàn Tử lăn từ trên núi xuống, khóe miệng giật giật: “Biện pháp này mà cũng nghĩ ra được? Nhưng thật sự hiệu quả, nhìn như một cái máy gặt lúa.”
Tiêu Thần thu lại tâm trí, lại xông ra. Khoảng cách tới Tiểu Kim càng lúc càng gần, nét ưu sầu trên mặt hắn dần biến mất.
Phốc! Nhưng trong giây phút hắn lơ đễnh, một đạo lợi trảo từ vai hắn xẹt qua, máu tươi bắn tung tóe. Tiêu Thần nộ ý cuồn cuộn, chém ra một kiếm.