Ngày hôm sau vừa mở mắt ra, Vân Khởi đã nghe thấy tiếng xin lỗi của hệ thống, âm điệu cũng đã trở lại như bình thường.
Âm sắc quen thuộc làm cho Vân Khởi vô thức đưa tay lên đỡ trán, âm thanh chói tai ngày hôm qua như một lần nữa vang lên trong đầu cô, làm cô cảm thấy đầu có chút đau nhức.
"Lại không thoải mái sao?" Lâm Thần vừa bước ra từ phòng tắm, vừa lúc nhìn thấy dáng vẻ nhăn mặt của Vân Khởi.
"Cũng tạm thôi." Đợi đến khi Lâm Thần chạy đến, Vân Khởi dựa vào trong lòng nàng.
Trên người Omega luôn mang theo hương thơm nhẹ nhàng như ẩn như hiện của hoa bách hợp, làm cho cô nhịn không được muốn tới gần một chút, tới gần hơn một chút nữa, bất quá những dục vọng này trước đây đều bị cô kiềm chế xuống.
Cơn đau đầu làm cho Vân Khởi trở nên có chút yếu đuối, sự phụ thuộc vào Lâm Thần trong đầu cô chiếm ưu thế, cô thuận theo cảm xúc mà tựa vào lòng “đóa bách hợp” này, tiếp nhận ngón tay mềm mại như cánh hoa của Lâm Thần xoa nhẹ vào chỗ đau trên đầu mình.
"Có cần tìm bác sĩ đến xem một chút không? Đột nhiên đau đầu thế này, có phải là cơ thể đang cảnh báo gì đó không?" Lâm Thần từ tốn nói, nàng sợ Vân Khởi giấu bệnh sợ thầy, chần chừ việc đi khám bệnh hoặc cho rằng không có gì đáng ngại mà không muốn đi.
Mẹ của nàng lúc ấy cũng là đột nhiên trở nên yếu ớt như vậy, không rõ nguyên nhân.
"Không sao đâu." Vân Khởi biết có đi bệnh viện cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng cô không thể giải thích lý do với Lâm Thần.
【Có sao không?】 Hệ thống thật cẩn thận hỏi, lúc vừa thấy Vân Khởi bắt đầu xoa trán. Nó ý thức được mình đã làm cô không thoải mái, cho nên ngừng lại không hỏi tiếp. Đợi đến khi nét mặt của Vân Khởi dần dịu lại, hệ thống mới ngập ngừng mở lời lần nữa.
"Ta khỏe hay không ngươi không biết sao?" Vân Khởi nằm trong lòng Lâm Thần một lúc, cơn đau nhẹ trong đầu cũng dần dần tan biến. Bắt đầu cũng có tâm trạng tính sổ, cô nói.
【Hôm qua có chút sự cố.】 Hệ thống giải thích, ngữ điệu không tự chủ mà mang chút dè dặt, lấy lòng.
"Sự cố gì?"
Ngay từ đầu Vân Khởi đã cảm nhận được hệ thống có gì đó không ổn, một thời gian cũng không xuất hiện, lần trước còn nói có thể chuyển vật phẩm từ tầng ba xuống tầng hai. Để cô về nhà trước, nhưng sau đó lại đột ngột thay đổi ý kiến.
Còn có ngày hôm qua, giọng điệu điên cuồng của hệ thống cùng những lời nói lặp đi lặp lại làm cho Vân Khởi cảm thấy không giống với Tiểu Tra thường ngày.
Tiểu Tra lúc bình thường chưa bao giờ lặp lại một câu ba lần.
Rồi sau đó bầu không khí rơi vào im lặng kéo dài.
"Không thể nói sao?"
【Chuyện này có chút phức tạp.】
"Bây giờ ta có rất nhiều thời gian."
【Có vài chuyện bây giờ ta chưa thể nói.】 Thấy thái độ kiên quyết của Vân Khởi, hệ thống vẫn như cũ không chịu tiết lộ.
"Thôi vậy." Vốn dĩ cô cũng không hy vọng gì nhiều.
"Chị thực sự không muốn gặp bác sĩ sao?" Hệ thống không nói thêm, Omega lại bắt đầu lên tiếng.
Lâm Thần vẫn cảm thấy nên đưa Vân Khởi đi khám sẽ tốt hơn.
"Hôm qua chị thực sự làm em sợ." Omega dịu dàng trách móc, "Đột nhiên sắc mặt chị trở nên trắng bệch, em có gọi như thế nào chị cũng không nghe thấy."
Lâm Thần ở bên cạnh, bất lực mà nhìn, an ủi, nhưng hoàn toàn vô dụng. Nó giống như lúc nàng bất lực nhìn mẹ mình càng ngày càng tiều tụy, chỉ có thể bất lực dùng lời nói và hành động để ở bên cạnh, mang đến cho mẹ sự an ủi tinh thần, nhưng thực tế cũng không giúp ích được gì.
Khi đó các bác sĩ nghi ngờ mẹ nàng mắc một loại bệnh di truyền chưa từng được phát hiện, và đó cũng là lý do sau này nàng chọn học chuyên ngành về tin tức tố.
Nếu lúc ấy nàng hiểu biết nhiều hơn, liền có thể cùng các bác sĩ thảo luận, có thể tự mình nghiên cứu, thay vì chỉ biết bất lực ngồi khóc bên cạnh mẹ.
Vân Khởi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn hôn lên người bạn đời đang tỏ ra trầm tư.
Trong đôi mắt Omega tràn đầy lo lắng, còn có một chút buồn bã.
Vân Khởi không ngờ chuyện hôm qua lại làm cho Lâm Thần có bóng ma tâm lý lớn đến vậy, cảm thấy đau lòng khi làm cho bé thỏ lớn dễ bị tổn thương này sợ hãi.
"Không sao đâu, hôm qua chỉ là đột nhiên đau đầu một chút thôi." Vân Khởi nói xong, nhưng phát hiện Lâm Thần vẫn nhìn mình với ánh mắt lo lắng, như thể cô có thể nhìn thấy đôi tai thỏ vì thương tâm mà cụp xuống.
"Chiều nay chúng ta gọi bác sĩ đến, được không?" Nhìn vào mắt Omega, cuối cùng Vân Khởi cũng nhượng bộ. Dù biết bác sĩ cũng sẽ không tìm ra được gì, nhưng làm cho Omega an tâm vẫn là chuyện quan trọng nhất.
"Vậy giờ chị có muốn ngủ thêm chút không?" Sau khi Vân Khởi đồng ý gặp bác sĩ, tâm trạng của Lâm Thần dường như trở nên vui vẻ hơn so với lúc trước.
"Em nghĩ chị là em à?" Thấy Lâm Thần tâm trạng tốt lên, Vân Khởi bắt đầu có hứng trêu chọc nàng.
Không biết có phải do thói quen đóng kịch lâu ngày hay không, dù hiện giờ cô đã xác định được tình cảm của mình, nhưng lúc ở bên Omega, cô vẫn theo thói quen châm chọc đối phương vài câu.
"Á!" Nụ cười trên mặt Vân Khởi chưa kịp duy trì lâu đã bị một cảm giác đau đớn thay thế.
Bởi vì cô đang dựa vào lòng Lâm Thần, cho nên Lâm Thần rất dễ dàng luồn tay xuống eo, sau đó hung hăng vặn mạnh.
Xem ra thật sự đã khỏe lại rồi, còn có tâm trạng đùa giỡn, còn châm chọc mình là lợn nữa. Lâm Thần rút tay lại, lạnh lùng nhìn Vân Khởi đang đau đớn vì bị vặn eo, cảm xúc trong lòng không hề gợn sóng.
Cũng không biết có phải do cảm thấy áy náy về chuyện hôm qua hay không, nhưng từ khi Vân Khởi đùa giỡn với Lâm Thần, hệ thống vẫn chưa xuất hiện.
Vân Khởi có thể cảm giác được hệ thống vẫn còn đó, một cảm giác rất kỳ lạ, nhưng cô chính là có thể xác định được nó không rời đi, nó chỉ là không muốn xuất hiện thôi.
Đối với Tiểu Tra, Vân Khởi càng ngày càng khó hiểu. Lúc đầu, cô nghĩ Tiểu Tra chỉ là một hệ thống giám sát để cho cô giữ vững tính cách nhân vật cùng phát thưởng, cặn bã giá trị cũng đã được định sẵn, chỉ là Tiểu Tra chịu trách nhiệm phân phát. Sau này lại phát hiện ra giá trị đó thực chất là do Tiểu Tra tự quyết định, thậm chí có tăng hay không cũng do nó quyết định, miễn là cô duy trì tính cách của nguyên chủ trước mặt nó. Hơn nữa, hệ thống này rất ngốc, chỉ cần dỗ ngọt, lừa gạt một chút là có thể nhận được cặn bã giá trị. Nhưng bây giờ, cô cảm thấy Tiểu Tra có vẻ có quyền lực hơn cô tưởng, rõ ràng hành động của cô vi phạm hình tượng nhân vật, nhưng Tiểu Tra lại không lên tiếng, có lẽ là vì chuyện hôm qua.
Còn có chuyện Tiểu Tra thông qua ký ức của cô để xem về ông nội, chuyện này làm cho cô mỗi khi nghĩ lại đều cảm thấy thật khó chịu. Vào lúc cô không hề hay biết, ký ức của cô lại bị ai đó xâm phạm, chuyện này làm cô cảm thấy thật mất an toàn. Chuyện hôm qua cũng vậy, nếu Tiểu Tra mỗi ngày trong não đều gặp sự cố một lần, cô cảm thấy chính mình có thể sớm được gặp cha mẹ của nguyên chủ.
Vân Khởi đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Omega. Làn da mềm mại, mịn màng làm cho người ta mê mẩn không thôi.
Tiểu Tra phần lớn thời gian đều rất bình thường, lúc nói chuyện với cô thì như một đứa trẻ chưa lớn, nhưng dù sao nó cũng là một mối nguy tiềm ẩn...
Vân Khởi nhớ lại lần đầu gặp vị bói toán sư kia, bà ta nói rằng cái giá đã có người trả thay cô. Điều đó có phải có nghĩa là cô có thể tham lam hơn một chút? Có thể vừa giữ được Lâm Thần, vừa giữ được ông nội?
"Mục Mộ..." Trong vô thức, Vân Khởi lẩm bẩm cái tên mà cô đang nghĩ tới.
"Hả?" Lâm Thần nghe thấy cái tên quen thuộc, liền thắc mắc nhìn bạn đời.
"Không có gì." Vân Khởi nhận ra mình đã làm một chuyện ngớ ngẩn như thế nào, liền có chút xấu hổ xoa xoa đầu. Quả nhiên, Omega nhanh chóng bị phân tâm.
"Đầu lại bắt đầu đau sao?" Lâm Thần lo lắng nhìn người bạn đời, cũng bị vài lần như vậy rồi, có phải đã thật sự xảy ra vấn đề gì không?
"Có một chút." Vân Khởi có chút chột dạ trả lời, đối với chuyện mình lại hại bé thỏ này bắt đầu lo lắng, Vân Khởi cảm thấy chút tội lỗi.
Sau khi qua cơn lo lắng ban đầu, Lâm Thần liền bắt đầu suy nghĩ về cái tên mà Vân Khởi vừa thốt ra.
Nàng đã nghe Vân Khởi nói đến Mục Mộ không chỉ một lần. Ngay cả lúc nàng chưa gặp Mục Mộ, Vân Khởi trong lúc ngủ mơ cũng nói ra cái tên này, hơn nữa trạng thái lúc đó rõ ràng là gặp ác mộng. Nàng còn có một loại cảm giác kỳ lạ, rằng nếu Alpha đối đầu với Mục Mộ, hậu quả sẽ rất tồi tệ.
Vì vậy mỗi lần thấy Vân Khởi và Mục Mộ tương tác với nhau không vui vẻ, nàng đều muốn đi ngăn lại.
Hơn nữa... Lâm Thần cũng có một cảm giác kỳ lạ mà nàng không thể hiểu được, là nàng đặc biệt tin tưởng Mục Mộ, tin tưởng một cách vô lý.
Có vẻ như Mục Mộ có một loại ảnh hưởng lạ lùng đến cả nàng và Vân Khởi.
Lần này Mục Mộ đến đế đô với tư cách như một người trung gian giữa tổ chức và quân đội. Mẹ nuôi của cô ấy từng là người của quân đội, nhưng sau một tai nạn ngoài ý muốn, bà ấy bị tàn tật rồi quyết định rời khỏi quân đội, sống ở một vùng xa xôi.
Chính nhờ mẹ nuôi của Mục Mộ mà người của quân đội xem cô ấy như người trong nhà.
Tổ chức cũng không mấy tin tưởng quân đội, chỉ muốn lợi dụng sức mạnh quân đội để đối đầu với đế quốc mà thôi. Còn những chuyện khác, đến lúc đó gặp chiêu nào hoá giải chiêu ấy.
Tổ chức có giữ lại vài con át chủ bài, còn bên phía quân đội chỉ biết phần lớn người trong tổ chức là chuyên gia nghiên cứu tin tức tố, sản xuất ra các loại thuốc trấn an tin tức tố chất lượng cao, và xem họ như những người "bảo mẫu". Lâm Thần tin quân đội bên kia khẳng định cũng đã giấu vài con át chủ bài mà họ không biết.
Tại sao Vân Khởi lại nhắc đến tên Mục Mộ?
Lâm Thần nhớ đến chuyện Vân Lan gọi Vân Khởi về nhà mấy hôm trước, có phải Vân Lan đã phát hiện ra chuyện gì không?
Nàng cũng biết trong khoảng thời gian gần đây Vân Lan vẫn luôn bận rộn, có phải đã điều tra ra được gì không?
"Con của chúng ta không biết giống ai mà suốt ngày chỉ biết ngủ ngủ ngủ." Vân Khởi cố chuyển chủ đề sang một chuyện vui vẻ khác, phá vỡ sự im lặng hiện tại.
"Dù sao em cũng luôn dậy sớm hơn chị." Lâm Thần đáp lại.
Ngủ! Omega đột nhiên nhớ lại, nàng từng có một giấc mơ kỳ lạ, trong giấc mơ ấy, Vân Khởi yêu Cẩn Mạt, còn nàng thì kết hôn với một Alpha khác, hơn nữa người Alpha đó có khuôn mặt giống hệt Mục Mộ.
Không đúng, trước đó nàng còn mơ một giấc mơ liên quan khác. Trong giấc mơ ấy cũng có Mục Mộ và Vân Khởi, chẳng qua khuôn mặt của Mục Mộ không thể nhìn thấy.
"Chuyện gì vậy?" Vân Khởi không biết mình lại làm gì sai, làm cho bé thỏ tức giận, eo lại bị véo một cái.
"Hừ." Lâm Thần không trả lời Vân Khởi.
Nàng đã mơ thấy mình kết hôn với Mục Mộ, nhưng lúc đó tình cảm giữa nàng và Mục Mộ lại không có nhiều. Nàng còn nhớ trong giấc mơ đầu tiên, nàng còn không thể kiểm soát cơ thể mình, "Lâm Thần" trong giấc mơ đã đuổi Mục Mộ ra ngoài ngay trong đêm tân hôn.
Còn "Vân Khởi" trong giấc mơ thì lại thực sự yêu Cẩn Mạt, dù bị đày đến một nơi xa xôi, bản thân còn khó bảo toàn vậy mà vẫn không quên cầu xin cho Cẩn Mạt, vẫn không quên mang theo cô ta.
Khuôn mặt lạnh lùng, cay nghiệt của "Vân Khởi" trong giấc mơ càng ngày càng trùng khớp với kẻ xấu đang nằm trong lòng nàng hiện tại, làm cho nàng càng nhìn càng giận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT