Ngoại trừ Nam Nguyệt, người đến đại công phủ cũng chỉ có Bạch Danh Thư.

"Cũng không biết bá phụ con bận cái gì mà ngày nào cũng về muộn." Xem xem Lâm Thần xong, Bạch Danh Xu kéo Vân Khởi đến phàn nàn, "Bá phụ con có nói gì cho con không?"

Lúc còn ở nhà bà cũng hỏi Vân Lan xem dạo này ông ấy có gặp khó khăn gì không. Ông bảo bà đừng lo, nói là sắp đến lễ đăng cơ rồi cho nên gần đây mới phải bận rộn hơn.

Sau nhiều năm chung sống, Bạch Danh Xu tự cho mình là người hiểu Vân Lan nhất. Gần đây về mặt ngoài thì ông cũng không có thay đổi gì lớn, nhưng hành động thì nhanh lại hơn trước, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn, đó là biểu hiện lúc ông lo lắng. Hồi xưa lúc ông lần đầu tiên đến nhà bà cũng có biểu hiện tương tự.

"Con cũng không biết, bá phụ cho con nghỉ phép rồi."

"Cũng không có việc gì, bá phụ không nói gì tức là không có chuyện gì lớn." Nhìn thấy bà còn lo lắng, Vân Khởi bổ sung thêm lời an ủi

"Thôi cũng được."

Vân Khởi cùng Lâm Thần sắp đón đứa con thứ hai. Trong không khí vui vẻ này cũng không nên lây sự bồn chồn trong lòng mình sang.

......

"Em vẽ sai rồi!"

"Gù gù!"

Lúc Vân Khởi lên lầu cô thấy Tiểu Tuyết cùng Hề Nhi không biết tại sao lại cãi nhau, còn Lâm Thần thì đang ôm Kem, vui vẻ cười tủm tỉm nhìn hai đứa cãi nhau.

Tiểu Tuyết dùng móng chân giẫm lên một tờ giấy, trên đó dường như vẽ một hình bầu dục, hoặc là một quả trứng nguệch ngoạc? Trước mặt Hề Nhi cũng có một tờ giấy, trên đó vẽ một cô bé tóc đen với đôi mắt to.

Nhìn thấy Vân Khởi đến, Lâm Hề liền chạy tới đưa bức tranh cho cô xem; Con cú tuyết nhỏ nhìn thấy vậy cũng ngậm tranh lạch cạch lạch cạch chạy đến, còn dùng móng chân giẫm lên giày cô.

"?"

"Chúng nó đang vẽ em bé sau khi sinh ra sẽ trông thế nào." Lâm Thần cười cười giải thích.

Trước khi Vân Khởi lên, Hề Nhi đề xuất vẽ tranh về cô em gái tương lai, rồi khi em bé ra đời sẽ so xem ai vẽ giống nhất. Chưa đợi câu trả lời Hề Nhi đã chạy về phòng lấy giấy bút. Con cú tuyết nhỏ thoạt nhìn cũng rất hứng thú, cho nên Lâm Thần liền đồng ý. Ai ngờ con cú tuyết nhỏ lại vẽ ra một quả trứng to màu trắng.

Trước ánh mắt không hài lòng của Hề Nhi, Tiểu Tuyết hiểu nhầm ý cô bé rồi vẽ thêm vài nét vào quả trứng trắng, thêm một số hoa văn. Nó biết con người thích các màu sắc sặc sỡ, nghĩ Hề Nhi không vui là do quả trứng quá đơn giản, không hợp thẩm mỹ của cô bé. Ai kêu nó là con cú tuyết hiểu lòng người nhất chứ, cho nên dù bản thân nó cảm thấy màu trắng là màu đẹp nhất trên đời, Tiểu Tuyết vẫn chiều theo ý Hề Nhi thêm vào một số hoa văn xấu xí.

Nhưng sau đó phát hiện Hề Nhi lại càng không hài lòng hơn.

"Gù gù." Tiểu Tuyết hướng Vân Khởi cáo trạng. Nó cũng đã ủy khuất chính mình, cố gắng thêm hoa văn cho quả trứng nhưng Hề Nhi vẫn không hài lòng. Gù một lúc, nó còn dùng cánh che mắt như thể đang khóc.

Cả Hề Nhi và Tiểu Tuyết đều đang nhìn cô, Vân Khởi nghĩ nếu bức tranh của cả hai đứa mình đều không nhận, có khi chúng sẽ khóc òa lên. Nói đến chuyện khóc, cô chưa từng nhìn thấy Hề Nhi oa oa khóc lớn, giống như một ấm nước sôi vậy.

Vân Khởi nhớ lần đi ngoài đường, cô từng thấy một đứa trẻ khóc như thế. Mẹ nó đứng bên cạnh dỗ bằng kẹo bông, nhưng "chiếc ấm nhỏ" đó càng ngày càng sôi trào, tiếng khóc cũng càng ngày càng to hơn.

"Tranh à?" Alpha hỏi.

"Tụi con thi vẽ em bé tương lai, để sau này xem ai vẽ giống nhất." Lâm Hề nói, còn cố giơ bức tranh lên cho Vân Khởi xem.

Tiểu Tuyết thấy vậy, liền phành phạch vỗ cánh bay ngang tầm mắt của Vân Khởi, mang tranh đến gần hơn.

Con người lại không chỉ có một tay, Vân Khởi đương nhiên là nhận cả hai bức tranh. Nhưng trong thâm tâm cô lại nghĩ cả hai bức tranh này đều không giống lắm.

Em bé của cô sắp chào đời, thỉnh thoảng cô cũng hình dung dáng vẻ của con trong đầu. Nhất định là em bé sẽ có đôi mắt đẹp giống mẹ, khi cười sẽ tỏa ra ánh nắng rực rỡ, ấm áp lại vui vẻ.

Trên Trái Đất có câu nói: "Con trai giống mẹ, con gái giống bố." Vậy liệu ở thế giới này, Alpha có giống mẹ hơn không?

Nói không chừng đứa trẻ này còn có thể giúp cô bù đắp sự tiếc nuối khi chưa được nhìn thấy dáng vẻ của Omega lúc còn nhỏ.

Đối với việc Vân Khởi giữ thái độ trung lập, cả hai đứa nhỏ đều không hài lòng

Sau khi cô bước đến gần Lâm Thần, chúng lại tiếp tục tranh cãi một trận mới. Vì hai người lớn không có ý định can thiệp, Tiểu Tuyết còn kéo cả con thỏ tai cụp ra làm giám khảo.

Thỏ tai cụp yên lặng nằm giữa, lười biếng không muốn động đậy.

Khác với con cú tuyết nhỏ, bé thỏ tai cụp này không phải loài vật do hệ thống mang đến, mà là thú cưng thực sự cho nên nó chẳng hiểu gì về cuộc tranh luận của hai đứa nhỏ. Chúng cũng đều biết chuyện đó nhưng chỉ đơn giản là muốn phân thắng bại mà thôi.

"Vậy cũng đáng yêu quá đi." Omega nhích lại gần nhỏ giọng nói với bạn đời.

"Sau này nhà mình sẽ càng náo nhiệt hơn." Không nghe được Vân Khởi trả lời, Lâm Thần tiếp tục nói.

Cô cảm nhận thấy em bé trong bụng sẽ có tính cách giống Alpha lúc còn nhỏ. Đến lúc đó có lẽ Lâm Hề cùng Tiểu Tuyết sẽ phải liên minh lại để "đối phó" với em bé.

"Gù gù." Khi Vân Khởi cùng Lâm Thần đang trò chuyện, trận đấu giữa Lâm Hề và Tiểu Tuyết đã vào giai đoạn căng thẳng nhất.

Tiểu Tuyết lôi đồ ăn vặt mình lén giấu ra, đặt lên bức tranh của mình. Ngửi thấy mùi, thỏ tai cụp từ từ nhảy về phía nó.

Lâm Hề thấy vậy liền có chút căng thẳng, cũng vội vàng lấy hết những món mà mình thường cho Kem ăn, đổ lên bức tranh của mình. Con thỏ nghe thấy động tĩnh, quay lại nhìn đống đồ ăn rồi nằm xuống không động đậy nữa, trông như đang phân vân dữ dội.

Đồ ăn vặt ở chỗ của Tiểu Tuyết rất hiếm, có rất ít cơ hội để nó có thể ăn được. Còn ở chỗ của Lâm Hề, những món đó đều là những món nó thích ăn và cũng là những món thường thấy, nhưng ở chỗ Lâm Hề thì có rất nhiều, gần như che kín cả bức tranh, nó có thể ăn mãi mãi.

Mũi con thỏ ngửi ngửi cả hai bên, chân nhỏ dậm dậm trên thảm như thể đang suy nghĩ.

Alpha càng nhìn càng thấy mặt mình tối sầm lại.

Bởi vì cuộc chiến lâm vào bế tắc, Lâm Hề cùng Tiểu Tuyết bắt đầu gia tăng "chiêu bài" của mình. Vân Khởi nhìn thấy Tiểu Tuyết lôi từ các ngóc ngách trong nhà ra đủ loại đồ ăn vặt, có cái còn trông rất dầu mỡ, rõ ràng là đã bị giấu trong các khe ghế sofa!

Hèn gì gần đây mình luôn thắc mắc tại sao lúc nào ngồi trên ghế cũng ngửi thấy mùi thịt nướng!

Tiểu Tuyết thông minh đến mức xé thịt nướng thành từng miếng nhỏ rồi giấu ở nhiều nơi khác nhau. Vân Khởi nghĩ, nếu không có cuộc thi này, có lẽ cô sẽ mãi nghĩ mũi mình có vấn đề, và ngôi nhà này sẽ trở thành thiên đường dành cho chuột.

Alpha đen mặt nhìn con cú tuyết nhỏ cách đó không xa không hề hay biết kia.

Tiểu Tuyết vô cùng vui sướng, vì con thỏ tai cụp đang từ từ nhích về phía mình. Mặc cho Lâm Hề liên tục thêm đồ ăn, con thỏ tai cụp chỉ dừng lại một chút, rồi lại nhảy về phía nó.

Đắm chìm trong niềm vui chiến thắng sắp đến, Tiểu Tuyết không nhận ra rằng thất bại lớn nhất đời nó sắp sửa xảy ra.

Sau khi con thỏ tai cụp nhảy lên bức tranh của mình, Tiểu Tuyết kêu lên sung sướng. Quả trứng trắng của nó quả nhiên là đẹp nhất và giống nhất.

"Gù gù?" Vân Khởi nhấc bổng con cú tuyết nhỏ nhà giàu nuôi chuột lên.

"Giấu kỹ ghê nhỉ." Cô cười cười, chỉ về chiếc đùi gà nướng bị thỏ tai cụp đá sang một bên.

Chiếc đùi gà nướng đầy dầu mỡ để lại một vệt dầu trên sàn, tạo nên sự tương phản rõ rệt với sàn nhà sạch sẽ, làm cho người ta nhìn mà khó chịu.

"Gùuu!!! Không lâu sau, cả phủ đều nghe thấy tiếng chim kêu thảm thiết của con cú tuyết nhỏ.

Tiếng kêu thê lương đến mức làm cho mọi người nhớ lại những ký ức không vui trước đây, nhớ đến việc mà trước đây đại công tước từng thích làm nhất.

【Cặn bã giá trị +45.】 Hệ thống bỗng dưng lên tiếng.

"Hôm nay ngươi có ở đây à." Vân Khởi cảm thấy mình đã quen với cuộc sống không có hệ thống rồi.

【Ừm.】

Không biết vì sao, Vân Khởi cảm giác giọng nói của hệ thống dạo gần đây nghe có vẻ yếu ớt.

Khi Vân Khởi đang đánh con cú tuyết nhỏ, Lâm Thần chỉ đứng bên cạnh nhìn, hoàn toàn làm ngơ trước ánh mắt cầu cứu của nó.

Khi vừa nãy con cú tuyết nhỏ tha ra một món đồ ăn vặt, nàng mới phát hiện chiếc bình hoa yêu thích nhất của mình lại bị nhét đầy đồ ăn vặt bên trong. Cái bình đó là nàng vừa mới mua, còn chưa kịp nghĩ xem trồng hoa gì thì đã bị đồ ăn vặt của con cú tuyết nhỏ làm bẩn hết rồi.

Hơn nữa Vân Khởi chỉ là nhìn có vẻ đánh rất nặng tay, nhưng thực ra khi đến con cú tuyết nhỏ thì lực cũng không lớn lắm, nếu không thì nó đã chẳng nằm yên trên tay Vân Khởi kêu thảm chứ không bay đi.

Chờ sau khi trốn thoát khỏi ma chưởng của Vân Khởi, con cú tuyết nhỏ từ chối chạy đến chỗ Lâm Thần, nó đã bị sự thờ ơ của Lâm Thần làm tổn thương!

......

"Hề nhi còn biết vẽ em gái của mình, còn biết trông mong vào đứa trẻ này." Sau khi Lâm Hề đi theo con cú tuyết nhỏ và Kem, Alpha nhỏ giọng nói một câu.

Giống như không muốn để Omega nghe thấy, cho nên cố ý hạ thấp giọng, nhưng hai người ngồi gần thế này, Omega sao có thể không nghe được? Như vậy lại làm cho Alpha trông có vẻ như đang cố ý.

Lâm Thần nhìn người bạn đời đang giận dỗi, suy nghĩ một lúc rồi nhào quá ôm lấy.

"Trước đây em cũng học vẽ một thời gian." Khoảng thời gian đó, nàng tập trung vào việc vẽ Alpha thành một con lợn con.

"Nhưng lâu quá không vẽ, em cảm thấy bây giờ mình vẽ không còn đẹp nữa. Nếu có ai đó ở bên cạnh giúp em sửa sai thì tốt quá." Nhìn ánh mắt trộm liếc nhìn của Alpha, Lâm Thần tiếp tục nói: "Chẳng hạn như giúp em xem tỉ lệ có đúng không, xem vị trí có bị lệch không."

"Phiền phức thật." Lâm Thần nghe thấy Alpha lẩm bẩm.

"Em cũng mong chờ em bé của mình, cũng muốn vẽ con mình ra, nhưng nếu vẽ sai, vẽ xấu thì phải làm sao đây?" Lâm Thần có chút buồn rầu nói. "Hay là thôi..."

"Được rồi, vì tiểu Alpha của ta, ta sẽ miễn cưỡng giúp em một chút." Đại công nhanh chóng ngắt lời bạn đời, cau mày nói, như thể đang đưa ra một quyết định khó khăn, nhưng niềm vui trong ánh mắt lại bất giác tràn ra ngoài.

"Em vẽ nhỏ quá, mắt Alpha của ta chắc chắn to hơn thế này."

"Ở đây phải thêm vài nét nữa, tóc Alpha của chúng ta chắc chắn đen nhánh như của ta."

"Ở đây hình như vẽ lệch một chút, nên chỉnh về bên trái một chút, em bé..."

......

Từ “Alpha của ta” đến “Alpha của chúng ta”, rồi đến “em bé”, sự thay đổi bất giác của đại công lúc nhắc đến đứa trẻ làm cho người bạn đời cười cong cong mi mắt.

- --------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay đi thảo luận với đồng đội về một cuộc thi ở trường, có lẽ hơi ngắn ≥﹏≤

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play