*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bởi vì thời kỳ đặc biệt đã đến, Vân Khởi trở nên thích quấn lấy Lâm Thần, ánh mắt vô thức sẽ dõi theo Omega nhà mình. Không có lúc nào là không muốn ôm Omega, giống như mắc phải chứng "đói khát tiếp xúc da thịt".
May là họ ở nhà, cũng không cần bận tâm nhiều. Đám người hầu trong nhà đã quen với những cử chỉ thân mật giữa đại công cùng phu nhân, dần dần đều học cách làm ngơ, giống như không nhìn thấy gì cả. Chỉ có Lâm Hề cùng con cú tuyết nhỏ là che mắt lại lúc nhìn thấy hai vị phụ huynh ôm nhau. Lâm Hề thì sẽ lén nhìn qua kẽ tay, còn con cú tuyết thì dần dần hạ cánh che mắt xuống.
Lâm Thần mỗi lần nhìn thấy hai đứa nhỏ như vậy đều bật cười.
Nàng đối với những cái ôm đầy chiếm hữu cùng ánh mắt lúc nào cũng chăm chăm dõi theo của Vân Khởi không có nửa điểm phiền chán, thậm chí còn rất thích.
Nàng nghĩ Alpha là nên như thế, tầm mắt vĩnh viễn chỉ luôn tập trung vào một mình nàng, không còn thời gian ngắm nhìn những Omega khác. Vòng tay thì ôm luôn chặt nàng, không có chỗ cho bất kỳ Omega nào khác.
Hơn nữa tuy rằng Vân Khởi thích quấn lấy nàng, nhưng hành động vẫn rất nhẹ nhàng, không làm cô thấy khó chịu. Những chi tiết nhỏ đầy dịu dàng này làm Lâm Thần càng thêm vui vẻ. Cô hôn nhẹ lên má Alpha bên cạnh mình, nhìn biểu cảm ngỡ ngàng của đối phương mà không giải thích, chỉ cười càng tươi hơn.
Động tác nhỏ này của Lâm Thần cùng nụ cười kia làm cho Vân Khởi càng thêm đắm chìm.
......
Vào ngày thứ ba Vân Khởi bước vào thời kỳ đặc biệt, một nhóm người xuất hiện bên ngoài đại công phủ, vài người trong số đó khẳng định không phải là người cô thích.
Ban đầu Vân Khởi không muốn để người của quân đội vào, đặc biệt là trong đó còn có sự xuất hiện của Mục Mộ. Nhưng bá phụ lại vừa gọi điện thoại tới, nói họ đến là để giải thích về sự việc liên quan tới Dễ Phi, nghĩ nghĩ, cô cuối cùng vẫn là miễn cưỡng cho phép bảo vệ mở cửa.
Khi nhóm người bước vào, Vân Khởi phát hiện ra Liên An Tinh cũng đi cùng bọn họ.
"Xem ra Liên An Tinh hẳn là có chút quan hệ với quân đội, hơn nữa thân phận cũng không thấp." Tuy nhiên trong trí nhớ của nguyên chủ, những gia tộc có ảnh hưởng đến quân đội hình như cũng không có ai họ Liên cả.
Vân Khởi vẫn như cũ ngồi trên ghế sofa, vẫn duy trì tư thế ôm Lâm Thần, thậm chí lúc nhìn thấy Mục Mộ còn hướng về phía cô ta cười cười.
Đây là chuyện mà lúc bình thường cô sẽ tuyệt đối không bao giờ làm được.
Phần lớn tư tưởng của Vân Khởi đều bị ảnh hưởng bởi ông nội, người đã nuôi nấng cô từ nhỏ cho đến lớn. Cho nên cô không có thói quen làm những hành động thân mật trước mặt người khác, ví dụ như hôn hoặc ôm.
Nhưng lúc này, cô càng muốn làm Mục Mộ biết Lâm Thần là của riêng cô, duy nhất một người là cô.
Ngụy Đông Phong tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó mời những người bạn đi chung cùng ngồi. Ông biết Vân Khởi sẽ không chủ động mời bọn họ ngồi.
"Lần này chúng tôi đến là để thông báo cho ngài một số kết quả điều tra về sự việc lần trước."
"Ví dụ như?" Alpha biểu tình châm chọc.
"Lần trước người đã thả Dễ Phi đi là Cao Minh."
Đại công có chút không thể tin được nở nụ cười. Cái tên này không hề xa lạ với cô. Cao Minh là con trai độc nhất của Cao gia, từ nhỏ lớn lên trong quân đội, hơn nữa cũng đã kết hôn mấy năm trước. Nghe nói anh ta cùng vợ mình tương thân tương ái, cũng có một cô con gái đáng yêu. Người như vậy tại sao lại phải phản bội?
Vân Khởi không mấy tin tưởng chuyện này. Bởi vì trước đây cũng từng có nhiều tiền lệ, nguyên chủ từng nắm được một số điểm yếu của những sĩ quan quân đội có xuất thân dân thường, người tên Cao Minh này đã nhiều lần đứng ra gánh trách nhiệm thay cho bọn họ. Bởi vậy cho dù có sự hỗ trợ của gia đình, chức vụ của anh ta vẫn giậm chân tại chỗ.
"Người ta nói người trong quân đội trọng nghĩa khí, kết quả bây giờ lại kéo đồng đội ra làm bia đỡ đạn à?" Tay Alpha vẫn ôm bạn đời của mình, nghiêng nghiêng đầu hỏi.
"Cô có thể dừng cái kiểu nói mỉa mai vậy được không?" Liên An Tinh ở bên cạnh chịu không chịu nổi liền lên tiếng.
Alpha đưa mắt nhìn Liên An Tinh, cười khẩy một tiếng, cũng không buồn trả lời.
Liên An Tinh có chút tức giận, nhìn bộ dáng giống như còn muốn nói thêm gì đó, bất quá lúc bị Mục Ngộ vỗ vào vai, cô liền im lặng trở lại vị trí của mình.
"Là Không Doanh."
Nghe đến cái tên này Vân Khởi theo bản năng ngồi thẳng dậy. Cô nhớ rõ người này cũng như Mục Mộ, thích quấn lấy Omega nhà mình.
Có điều thủ đoạn của Không Doanh lại hạ cấp hơn nhiều.
"Chúng tôi đã nhận được một bức thư từ Dễ Phi." Nhắc đến chuyện này Ngụy Đông Phong có chút không thể đoán được rốt cuộc trong lòng Dễ Phi đang nghĩ gì, "Cô ấy giống như biết trước cái chết của mình rồi sau đó viết một bức thư ghi lại mọi sự việc."
"Cao Minh, anh ta....." Sắc mặt Ngụy Đông Phong không được tốt lắm, hỗn loạn xen lẫn giữa áy náy cùng bi thương, "Vợ anh ta mắc phải một căn bệnh di truyền liên quan đến tin tức tố, là một dạng bệnh nan y. Bởi vì những thành tựu của Không Doanh trong lĩnh vực nghiên cứu tin tức tố, vài năm trước Cao Minh đã tìm đến cô ta. Không Doanh sau đó cũng bắt đầu cung cấp thuốc làm chậm tiến triển bệnh."
"Lần đó Không Doanh nói cho Cao Minh cô ta đã nghiên cứu ra được thuốc chữa trị dứt điểm, điều kiện trao đổi chính là Cao Minh phải mang Dễ Phi giao cho cô ta."
Không Doanh và Dễ Phi..... Vân Khởi không nghĩ tới hai người bọn họ vậy mà lại có dính líu với nhau. Lúc đó cô chỉ thuận miệng buông lời trêu chọc, cũng không ngờ đó lại là sự thật.
"Bọn họ có mối quan hệ gì sao?"
"Mọi thành tựu của Không Doanh đều không phải do cô ta tự đạt được." Mục Mộ nói, dường như có chút xúc động, còn nhìn qua Lâm Thần vài lần, mấy cái động tác nhỏ này không qua được mắt Vân Khởi.
Vân Khởi ôm người trong lòng càng chặt hơn, Lâm Thần vẫn không nói gì, giống như đang hóa thân thành một cái gối ôm thực thụ, chỉ là thỉnh thoảng sẽ điều chỉnh tư thế một chút.
"Trong thư Dễ Phi viết, những thành tựu của Không Doanh đều là do cô ta trao cho."
"Thật thú vị." Đại công nói một câu, liếc nhìn một người phía sau Ngụy Đông Phong.
Lúc ấy trong bữa tiệc, những người trước mắt này chủ động đi kết giao với Không Doanh, không ngờ lại gặp phải hàng phake.
Alpha kia cũng nhận ra tầm mắt của đại công, cúi thấp đầu, hiển nhiên là cũng nghĩ đến chuyện xảy ra trong bữa tiệc hôm đó.
"Hơn nữa những phát hiện và thành tựu giúp cho Không Tịnh nổi danh khi còn trẻ cũng không phải của cô ta, mà là của Lâm..... phu nhân của ngài." Nghĩ đến những chuyện viết trong thư, Mục Mộ không khỏi tức giận. Còn chuyện xưng hô với Lâm Thần, tuy rằng bản thân cũng không muốn gọi nàng ấy là phu nhân, nhưng hiện tại ở trước mặt nhiều người thế này, vì lợi ích của Lâm Thần và cũng của chính mình, cô chỉ có thể gọi như vậy.
Nụ cười trên mặt Alpha dừng lại.
Vân Khởi không nghĩ tới sự việc này lại có liên quan đến Lâm Thần. Sau bữa tiệc kia cô đã kêu Từ Kế Lâm điều tra Không Doanh, từ đó cũng biết tầm quan trọng của thành tựu giúp Không Doanh nổi danh chỉ sau một đêm.
Cô không ngờ những thứ đó lại là do Không Doanh cướp lấy từ tay Lâm Thần. Nếu Omega lúc đó đạt được thành tựu của mình, nói không chừng còn có thể có cơ hội từ chối chuyện kết hôn với nguyên chủ, cũng có cơ hội theo đuổi điều mình thật sự muốn làm, nếu như vậy thì cuộc đời của nàng đã khác.
Hơn nữa lần trước lúc Không Doanh gặp Lâm Thần, biểu hiện của cô ta cũng không có một chút hối hận nào, thật làm người khác ghê tởm.
"Không Doanh đánh cắp kết quả nghiên cứu của Lâm Thần rồi công bố trước, còn xóa hết số liệu cùng ghi chép nghiên cứu của phu nhân. Bởi vì phu nhân từng viết thư tình cho cô ta, cho nên cô ta cảm thấy mình có thể an ủi được phu nhân." Mục Mộ cũng không tin phần sau, cô cho rằng Dễ Phi đang cố ý bôi nhọ Lâm Thần.
"Em....." Về chuyện thư tình trước đây Lâm Thần đã giải thích với Vân Khởi rồi, nhưng bây giờ nàng vẫn không nhịn được mà muốn giải thích thêm một lần nữa.
"Tiếp tục." Vân Khởi nói với Mục Mộ.
"Những loại thuốc sau này do Không Doanh nghiên cứu đều do Dễ Phi tự đến cung cấp. Cô ta viết trong thư ban đầu chỉ muốn nhìn Không Doanh trèo lên càng cao rồi sau đó ngã xuống, nhưng không ngờ sức khỏe của mình lại không chịu được đến lúc đó."
Sau đó không khí liền chìm vào yên lặng, cả Vân Khởi, cả đám người của quân đội đều không có ai nói gì.
"Mẹ ơi." Lâm Hề đột nhiên chạy xuống cầu thang, nhìn thấy dưới lầu có nhiều người như vậy, cô bé liền chậm lại.
Lâm Thần giãy giụa một chút, đứng dậy thoát ra khỏi vòng tay của Vân Khởi rồi ôm lấy con gái.
"Sao vậy con?"
"Kem ăn hết đồ ăn vặt mà quản gia mua cho Tiểu Tuyết rồi." Vòng tay của mẹ thực ấm áp, giúp cho Lâm Hề ý thức được đây là nhà của cô, cô cũng không cần phải sợ hãi.
"Bây giờ Tiểu Tuyết vẫn chưa biết đâu." Nghĩ đến vẻ mặt của con cú tuyết nhỏ khi nó phát hiện ra, Lâm Hề liền cảm thấy đau đầu. Thật vất vả cuối cùng hai đứa nó mới bắt đầu sống hòa thuận với nhau mà.
"Không sao đâu, chúng ta sẽ giấu Tiểu Tuyết, đợi lát nữa mẹ sẽ mua lại cho nó vài món ngon." Lâm Thần an ủi con gái.
Trong khi đó Vân Khởi lại chú ý đến sự khác thường của Liên An Tinh.
Lúc Lâm Hề bước xuống đây, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ, để lộ ra sợi dây chuyền trên cổ, đó là sợi dây chuyền phần thưởng ở rừng Roth, là vật mà Vân Khởi vẫn luôn cảm thấy quen thuộc.
Vân Khởi phát hiện sau khi Lâm Hề bước xuống, ánh mắt của Liên An Tinh liền dán chặt vào sợi dây chuyền con bé đang đeo.
"Có lẽ cô ta biết chuyện gì đó." Vân Khởi nghĩ.
Cô từng gặp vị bói toán sư kia trong rừng Roth, có lẽ mặt dây chuyền này cùng vị bói toán sư có mối liên hệ nào đó. Tế đàn, bói toán sư, cùng mặt dây chuyền bí ẩn, những từ này khi đặt cạnh nhau, thoạt nhìn giống như thuộc về cùng một loại.
Alpha suy nghĩ quá chăm chú, đến nỗi bị những người khác trong quân đội phát hiện, họ khẽ động đậy, đứng chắn trước mặt Liên An Tinh.
Danh tiếng của Vân Khởi bên ngoài quá tệ, làm những người trong quân đội nghĩ Vân Khởi đang để mắt đến Liên An Tinh, họ nhất định không để Liên An Tinh bị Vân Khởi làm thương tổn!
Mà Vân Khởi cũng không phát hiện ra chuyện này, gần đây cô rất dễ chìm vào thế giới riêng của mình, bỏ qua những hành động của những người xung quanh, cho nên thường ở những lúc người hầu còn chưa kịp rời đi đã quấn quýt lấy Lâm Thần hôn lên.
Cho đến khi hương hoa bách hợp quen thuộc đến gần xung quanh, Vân Khởi mới trở về thực tại.
"Sao vậy? Muốn ám sát ta trong nhà của ta sao?" Thấy người trong quân đội đang không mấy thân thiện nhìn chằm chằm mình, đại công trào phúng nói, đồng thời cũng không quên ôm lấy đoá hoa bách hợp của mình.
Vân Khởi nhận ra thần sắc của Lâm Thần hình như có chút không ổn, nghĩ rằng nàng ấy là đang không khỏe.
"Sao ngài không giải thích vừa nãy mình mới làm gì?" Một người trong quân đội nói.
"Ta nghĩ hành động của ta các người không có quyền can thiệp." Alpha khinh thường nói, nhìn những người trước mặt đang giận dữ nhưng cũng không thể làm gì mình.
"Nếu các người đã "báo cáo" kết quả điều tra xong rồi, có phải cũng nên rời đi không?" Đại công nhấn mạnh từ "báo cáo", khẳng định mối quan hệ cấp trên - cấp dưới của mình với những người này.
"Vậy chúng tôi xin cáo từ." Ngụy Đông Phong cũng không đáp lại sự khiêu khích của Alpha, quay người rời đi.
"Lâm Thần đang mang thai, ngài ôm cô ấy như vậy không tốt." Sau khi những người khác rời đi, Mục Mộ tiến lại nói với Vân Khởi.
"Không liên quan đến cô." Lần này là Lâm Thần lên tiếng, nhìn dáng vẻ có lẽ tâm trạng không được tốt.
Mục Mộ biểu hiện muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sau đó cũng rời đi.
......
"Cô ta rất xinh đẹp sao? Thích cô ta đến vậy à?" Mục Mộ vừa đi, Lâm Thần liền tức giận nói với Vân Khởi.
Nàng ở phía trước vừa dỗ dành Lâm Hề lên lầu xong, quay lại phía sau thì thấy Vân Khởi đang nhìn Liên An Tinh chằm chằm. Quả nhiên là lần trước gặp trong công viên Walden, ấn tượng về Omega đó rất sâu đậm!
Nhìn thấy vẻ mặt có chút không hiểu của Vân Khởi, nàng càng tức giận, Alpha đến bây giờ còn giả ngu.
Lâm Thần tức giận quay về phòng ngủ, Vân Khởi ở phía sau đi theo.
Cô muốn giơ tay ôm lấy Omega, nhưng lại bị tránh đi mất.
Nghĩ đến đám người vừa rồi, ngoài Lâm Thần thì cũng chỉ còn Liên An Tinh là một Omega, cô cũng không biết tại sao Lâm Thần lại nghĩ cô thích Liên An Tinh. Một người lỗ mãng hấp tấp như vậy, cô cũng không hề thích loại người này.
Nhưng mà nếu Lâm Thần có biểu hiện lỗ mãng hấp tấp như vậy, nhất định sẽ rất đáng yêu.
Sau khi về đến phòng ngủ, Lâm Thần dần bình tĩnh lại, nàng không nên tức giận, tức giận có thể làm tổn hại đến đứa bé trong bụng. Hơn nữa Vân Khởi có thể vì nàng mà vượt qua bản năng Alpha của mình, nàng hẳn là nên tin tưởng vào người bạn đời của mình hơn.
Khi Vân Khởi lại một lần nữa đưa tay ôm lấy nàng, nàng liền không từ chối nữa.
"Ta chán ghét những người hấp tấp, ta ghét những người thích mặc đồ màu vàng, ta ghét những người trong quân đội..." Vân Khởi vừa nói vừa nhớ lại những đặc điểm của Liên An Tinh, nhớ lại cả đồ mà hôm nay cô ta mặc.
Lâm Thần cảm thấy bản thân vừa rồi cũng thật ngốc nghếch, Vân Khởi trong khoảng thời gian này vốn dĩ là hay thất thần, vừa rồi nàng hẳn là đã hiểu lầm.
Phòng ngủ trở lại yên tĩnh.
"Không....." Vân Khởi có chút bối rối, không biết có nên nói hay không. Cô cảm thấy đoạn ký ức này có thể là khoảng thời gian tối tăm của Lâm Thần. Nếu đổi lại là cô, lúc thành quả nghiên cứu vất vả mới có được bị đánh cắp, nhất định sẽ thực tức giận đi.
"Sao vậy?" Omega hôn hôn người bạn đời đang ôm mình.
"Không có gì." Vân Khởi có chút hối hận đã để đám người quân đội kia rời đi quá sớm. Cô hẳn là nên đòi lại bức thư đó?
"Lâm Thần nếu đã gả cho ta, cho dù ta có không thích nàng ấy đến đâu, thì nàng ấy cũng coi như là một phần của Vân gia. Nếu nàng đạt được thành tựu gì, Vân gia chúng ta hẳn là cũng sẽ được vẻ vang một phần. Thành tựu này nếu đã thuộc về Vân gia, thuộc về ta, thì không thể để người khác cướp mất." Vân Khởi giải thích với Tiểu Tra.
"Vừa rồi ta an ủi Lâm Thần chẳng qua chỉ là để nàng ấy hợp tác với ta thêm một chút trong thời kỳ này thôi, dù sao cũng chỉ là nói vài lời, không cần phải coi là thật, cũng chẳng mất gì."
Vân Khởi dự định đợi Lâm Thần ngủ rồi sẽ đi tìm quân đội đòi lại bức thư, sau đó kêu Từ Kế Lâm điều tra theo nội dung trong thư, bắt kẻ trộm kia trả lại vinh quang vốn thuộc về Lâm Thần.
- --------------
Editor: Con cú tiết nè ✧(>o<)ノ✧
Mà thiết nghĩ cảm giác nựng nó cũng giống như nựng con gà v ha. Kiểu cũng lông lông cánh cánh như này.