Trong phòng ngủ, sau khi Lâm Thần ngồi xuống, Tiểu Tuyết chạy lên đùi nàng, nó ngó trái ngó phải nhưng cũng không thấy quả trứng trắng mà nó tâm tâm niệm niệm.

“Vẫn còn trong bụng đấy.” Hành động nhân cách hoá của Tiểu Tuyết làm cho Lâm Thần bật cười.

Sau khi nghe thấy, nó dùng cánh chạm chạm vào bụng Lâm Thần, phẳng lì, không giống như có một quả trứng bên trong. Sau đó nó lại đưa đầu nhỏ của mình sát vào bụng Lâm Thần, nó nghe thấy bên trong có một sinh mệnh nhỏ yếu ớt.

Lâm Thần cười tủm tỉm nhìn bé cú tuyết nhỏ nhảy múa trên đùi mình, cũng không nói chuyện với Alpha bên cạnh.

Con thỏ lớn ôm con cú tuyết nhỏ, trong bụng lại mang một con thỏ nhỏ.

Vân Khởi cảm thấy có chút không được tự nhiên, cô hiện giờ không biết phải nói chuyện với Lâm Thần như thế nào, may mắn là cho đến khi đi ngủ, omega không có đến nói chuyện với cô ấy.

Chờ sau khi Vân Khởi tắt đèn, nằm trên giường xong, Omega tự động lăn vào lòng cô, dùng lưng tựa vào người cô, sau đó nắm lấy tay Vân Khởi đặt lên bụng mình.

Vân Khởi cảm nhận được một sinh mệnh đang dao động từ bàn tay của mình, hơn nữa cô loáng thoáng cảm giác được sinh mệnh đó giống như cô, đây có phải là sự giao tiếp giữa Alpha và đứa con của mình trong thế giới này không?

Trong bóng tối, các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn. Vân Khởi cảm nhận lúc tay cô được nắm rồi đặt lên bụng Lâm Thần, từ dưới bụng truyền đến một trận cảm xúc vui sướng, đó hẳn là cảm xúc thuộc về sinh mệnh mà cô có liên kết.

Omega sau khi mang thai thường cảm thấy lạnh, vì vậy lúc ngủ Lâm Thần không có cởi bỏ bộ đồ ngủ hình thỏ mềm mại của mình. Vân Khởi ôm Lâm Thần, làn da chạm vào lông thú trên đồ ngủ, cảm giác như trái tim mình cũng trở nên mềm mại ấm áp, giống như được lông thú bao bọc.

Chỉ đến bây giờ, Vân Khởi mới từ từ lấy lại tinh thần từ cảm giác hốt hoảng, ý thức được việc Lâm Thần mang thai là sự kiện thực sự đã xảy ra.

Cô nhớ lại, lúc Lâm Hề ở rừng Roth cũng từng mang về một con thỏ tuyết trắng nhỏ, bây giờ Lâm Thần cũng đã thay vào bộ đồ ngủ hình thỏ, cả hai omega lớn và nhỏ đều dường như rất thích thỏ.

‘Cũng đều rất giống thỏ.’

Ngay từ đầu Lâm Hề có lá gan rất nhỏ, giống như một chú thỏ nhỏ bị dọa, chỉ cần không thấy mẹ mình là sẽ sợ hãi. Theo thời gian, cô bé dần trở nên can đảm hơn, bắt đầu hiếu động như thỏ, gặp cái gì cũng đều muốn chạm vào; mẹ cô bé lại càng giống hơn, khi buồn bã hoặc phấn khích, đôi mắt sẽ trở nên hồng hồng, cơ thể cũng run lên run lên như thể đang nói: ‘Mau tới dỗ dỗ em.’

Cũng nhạy bén như thỏ, mỗi khi Vân Khởi vô tình nhìn qua, Lâm Thần luôn ngẩng đầu cùng cô đối diện.

Nghĩ nghĩ, Vân Khởi liền ngủ thiếp đi.

Cô vốn tưởng là mình sẽ trằn trọc suốt đêm, nhưng dưới sự bao bọc của hương thơm của hoa bách hợp, cô dần dần cảm thấy buồn ngủ.

……

Lâm Thần rõ ràng ý thức được mình đang mơ, nhưng lại không thể tỉnh giấc.

Nàng đang ở trong phòng khách của đại công phủ, trước mặt nàng là Vân Khởi cùng Cẩn Mạt. Khuôn mặt của Vân Khởi có chút mơ hồ nhưng nàng vẫn nhận ra cô.

Đằng sau cô là Hề Nhi.

"Thôi bỏ đi." Omega mang mùi hoa nhài giả mù sa mưa kéo tay áo Alpha bên cạnh mình nói.

"Đây là cách con đối xử với khách mà ta mang về nhà sao? Nếu bây giờ không dạy dỗ nó, sau này nó sẽ làm loạn lên tới trời giống như mẹ nó." Alpha nói một cách giận dữ.

Lâm Thần chú ý thấy có một vũng nước trên sàn, quần áo của Cẩn Mạt cũng bị ướt một mảng, Hề Nhi đằng sau cô đang run rẩy vì sợ hãi. Vậy là Hề Nhi đã vô tình làm đổ cái gì đó phải không?

Lâm Thần không hiểu tại sao mình lại mơ thấy những điều này, mơ thấy Vân Khởi mang về một omega mà nàng gần như đã quên mất.

Alpha từng thật thích minh tinh đó, nhưng kể từ lần đó Vân Khởi đến nhà họ Lâm, liền không liên lạc với Cẩn Mạt nữa, Lâm Thần có thể ngửi thấy điều đó.

Nhìn thấy Lâm Thần không tránh ra, "Vân Khởi" gọi người hầu tới, bảo họ mang roi thường dùng ra.

Khi Alpha giơ roi lên, Lâm Thần theo bản năng che lại bụng của mình rồi nhắm mắt lại.

Cơn đau trong tưởng tượng không đến, khi Lâm Thần mở mắt ra, nàng phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, mặc váy cưới.

Một lúc sau, một Alpha lạ mặt bước đến, khuôn mặt của cô cũng mơ hồ nhưng Lâm Thần có thể khẳng định người trước mắt không phải là Vân Khởi.

Khi Alpha đưa tay ra để chạm vào cô, cô có phần kháng cự tránh đi, Alpha hình như có chút kinh ngạc, cánh tay bị tránh cứng đờ trước mặt Lâm Thần, sau đó Alpha từ từ rút tay về.

"Chị biết em hiện tại còn có chút mâu thuẫn tâm lý với hôn nhân, chị bảo đảm chị sẽ không giống cô ta, thời gian sẽ chứng minh tất cả, chị có thể đợi." Sau khi nói xong, Alpha liền bước ra khỏi phòng.

Lâm Thần có chút không thể hiểu được nhìn theo Alpha đang rời đi, nàng rất chắc chắn mình chưa bao giờ gặp Alpha này, cho dù không thể nhìn thấy mặt.

Sau đó nàng cũng đi theo người đó bước ra khỏi cửa, bên ngoài, nàng thấy những người quen của mình: Nam Nguyệt, Dễ Phi, Mộc Họa......

Họ đều vui mừng chúc phúc cho mình, hy vọng mình có thể sớm thoát khỏi bóng tối, xx đối với nàng là chân thành thật tình.

Chữ "xx", giống như là tên của Alpha lạ mặt vừa xuất hiện, là mơ hồ, rõ ràng nhìn thấy miệng của người đối diện lúc đóng lúc mở, nhưng nàng lại không thể nghe thấy tên người đó.

Còn có Dễ Phi, kể từ sau lần bị hãm hại đó, nàng cũng chưa được gặp lại Dễ Phi, cũng không tìm thấy dấu vết của đối phương. Lúc này lại đứng trước mặt nàng, Dễ Phi lại như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, cười cười nhìn nàng, chúc phúc cho nàng như thể họ vẫn là chị em tốt.

"Tại sao ngươi lại làm như vậy?" Lâm Thần bắt lấy cánh tay của Dễ Phi rồi hỏi.

Dễ Phi trông có vẻ rất lúng túng, không biết Lâm Thần đang hỏi cái gì, nhưng Lâm Thần rất hiểu tính cách của Dễ Phi, lúc này nàng có thể nhận ra được được, người phụ nữ trước mắt có chút hoảng loạn, cô ấy chắc chắn biết điều gì đó!

Những người khác có chút bối rối, họ nghĩ Lâm Thần đang đùa giỡn với Dễ Phi, mối quan hệ của họ tốt đến như vậy, trong khoảng thời gian tăm tối nhất của Lâm Thần, chính là Dễ Phi ở bên cạnh nàng, cùng nàng trải qua.

Nhìn Dễ Phi không trả lời, Lâm Thần chuẩn bị tiếp tục hỏi thì... nàng tỉnh.

Bị một kẻ quậy phá nào đó đạp cho tỉnh.

Tiểu Tuyết không biết từ lúc nào đã bò lên giường, nó muốn nằm giữa Lâm Thần và Vân Khởi. Nó thích cả hai người này, nó cảm thấy nếu nó chỉ nằm cạnh một người thì người kia chắc chắn sẽ buồn.

Aizz, lớn lên quá dễ thương chính là có nhiều phiền não như vậy. Tiểu Tuyết có chút đau khổ nghĩ.

Nhưng mà Vân Khởi ôm Lâm Thần chặt chẽ tới như vậy, nó thử đủ mọi cách vẫn không thể chen vào, nó đành phải nằm lên trên hai người. Tuy nhiên, để thể hiện sự công bằng, nó dùng chân nhỏ của mình để đo khoảng cách, cố gắng chia bản thân thành hai nửa đều nhau, một nửa trên người Vân Khởi, một nửa trên người Lâm Thần.

Sau khi vất vả chia đều xong, lúc nằm ngủ lại cảm thấy không quá thoải mái, nó có chút tức giận dùng chân đạp đạp đạp, hy vọng làm phẳng chỗ Vân Khởi và Lâm Thần đang ôm nhau.

Sau đó Lâm Thần bị nó làm cho tỉnh, cùng Tiểu Tuyết trên người mình mắt to trừng mắt nhỏ, Tiểu Tuyết bị nhìn chằm chằm làm cho nó cảm thấy chột dạ giấu đi móng vuốt của mình, sau đó dùng cánh che đầu mình.

Lâm Thần muốn nhích người một chút để cho Tiểu Tuyết chen vào, nhưng Vân Khởi lại ôm rất chặt, cánh tay như bức tường sắt bao quanh, vây giữ nàng lại.

Alpha đang ngủ cảm nhận được omega trong vòng tay muốn trốn thoát, lại theo bản năng ôm càng chặt hơn, không để con mồi chạy thoát.

Không còn cách nào khác, Tiểu Tuyết còn đang nhìn nàng với vẻ mặt đáng thương, nàng liền để Tiểu Tuyết chui vào lòng mình.

Tiểu Tuyết cũng đã thấy hành động vừa rồi của Vân Khởi cùng Lâm Thần, là Vân Khởi không muốn cho nó vào! Nó oán hận dẫm một cái lên mặt Vân Khởi rồi chạy vào lòng Lâm Thần.

Sau khi tỉnh dậy, Lâm Thần cũng không thể ngủ lại được nữa, nàng suy nghĩ về giấc mơ kỳ lạ vừa rồi.

Vân Khởi vừa lạ vừa quen, Alpha không quen biết, người bạn kỳ lạ, bộ váy cưới trên người mình, còn có Y Dễ Phi mà nàng luôn không tìm được......

Vân Khởi cùng Cẩn Mạt, nàng cảm thấy có thể là do mình nhìn thấy Vân Khởi nhìn chằm chằm vào Lư Niệm giáo sư, trong lòng bị cắm một cái gai, vậy nên mới mơ thấy Vân Khởi thân mật với omega khác. Hiện tại nàng vẫn nhớ rõ, lần trước trong thời kỳ đặc biệt của mình, Vân Khởi đã không về nhà suốt đêm, trên người còn có mùi hương tin tức tố hoa nhài của Cẩn Mạt. Mặc dù rất nhạt rất nhạt có thể xác định không phải do tiếp xúc cơ thể để lại, nhưng nàng vẫn không thích, như thể đồ của mình bị người khác thèm muốn, rồi nhân lúc nàng không có ở đó lại liếm một ngụm.

Nàng cũng biết Lư Niệm giáo sư, lúc ấy nàng làm trợ lý cho giáo sư trong phòng thí nghiệm ở đại học, đã nghe nói bạn thân của giáo sư nhận một omega rất thông minh làm đệ tử, sau đó là một thời gian nghe về thành tựu của đối phương tới lúc tốt nghiệp.

Nhưng Lâm Thần không thích cô ấy, từ lần đầu gặp mặt đã không thích, dưới vẻ ngoài lạnh lùng của đối phương, nàng cảm nhận được một cổ dã tâm, ẩn giấu trong bóng tối, nhưng nàng cũng chưa từng nói với người khác.

Nàng cảm thấy mình và Lư Niệm là cùng một loại người, đều tối tăm, đều dã tâm bừng bừng giống nhau và cũng đều dùng vẻ ngoài bình thường để ngụy trang bản thân.

Trong rừng Roth, sau khi Lư Niệm nhìn thấy Tiểu Tuyết, biết Tiểu Tuyết thuộc về Vân Khởi, trong nháy mắt cảm xúc liền dao động, làm Lâm Thần luôn cảm thấy đối phương sẽ làm gì đó.

Còn có Alpha kỳ lạ đó, nàng thế nhưng mơ thấy mình kết hôn với người khác, mà lại là một người chưa từng gặp bao giờ. Bạn bè xung quanh cũng không ai ngạc nhiên, còn chúc phúc cho nàng.

Nàng không ngờ mình lại yêu một Alpha xa lạ nhanh như vậy, cũng không ngờ bạn bè của mình lại chấp nhận một người khác nhanh như vậy, đặc biệt là Mộc Họa, anh ấy ghét Alpha đến vậy, mà lại chân thành chúc phúc cho nàng kết hôn với một Alpha.

Cuối cùng chính là Dễ Phi, cảnh trong mơ cô ấy rõ ràng đã làm chuyện hãm hại mình, nhưng lúc đó, cô ấy vẫn là bạn tốt của mình, điều đó cho thấy "mình" luôn bị Dễ Phi lừa dối.

Nghĩ đến việc nếu mình ngủ thêm một chút, có thể sẽ hỏi được gì đó nhưng lại bị một con vật quậy phá nào đó đánh thức, Lâm Trần có chút tức giận, nàng ôm chặt cú tuyết nhỏ đang ngủ say trong lòng, trong ánh mắt mơ màng của nó, nàng vuốt ngược lông của nó, đợi khi cú tuyết nhỏ dùng mỏ chải lại lông của mình, Lâm Trần tiếp tục vuốt ngược lông của nó, làm cho lông của nó dựng đứng lên......

Đợi đến khi cú tuyết nhỏ kiệt sức, từ bỏ việc chải lông của mình, ủy ủy khuất khuất nhìn chằm chằm Lâm Trần, nàng mới từ từ chải lại lông cho nó.

Còn có một người chưa bị trừng phạt, Vân Khởi, người nhìn chằm chằm vào omega khác.

Lâm Thần cựa quậy trong lòng Vân Khởi, dùng tay nắm một cái vào eo của Vân Khởi mà xoay tròn, thành công làm Vân Khởi ăn đau mà tỉnh.

Alpha mở đôi mắt mông lung, mê mang nhìn omega trong lòng.

Lâm Trần vô tội nhìn Vân Khởi, lúc sau Vân Khởi tưởng chính mình đang nằm mơ, lại ngủ tiếp, sau đó omega lặp lại hành động vừa rồi, vài lần sau, Alpha cuối cùng cũng hiểu ra người trong lòng đang giận dỗi.

Vân Khởi sau khi bị đau tỉnh dậy lần nữa, không còn bị tiểu ác ma trong lòng lừa bịp nữa, cô cũng không biết omega nghĩ gì mà giận như vậy, nhưng cô rất buồn ngủ, muốn nói với Lâm Thần một chút để nàng đừng làm loạn nữa.

Nhưng cô gái trong lòng mở đôi mắt ướt át, ấm ức nhìn cô, làm cho cô lập tức nhụt chí.

Vân Khởi nhớ tới Lâm Trần đang mang thai, có thể là sinh linh nhỏ trong bụng làm nàng ấy khó chịu, cộng thêm sự thay đổi của các hormone trong cơ thể khi mang thai, làm cho cảm xúc của nàng ấy dao động mạnh, không ngủ được có thể sẽ cảm thấy ấm ức.

Khi cảm thấy ấm ức, lại thấy mình ngủ ngon như vậy, chẳng phải sẽ càng tức giận hơn sao?

Omega khi mang thai cần được chiều chuộng, cần được dỗ dành, không thể để đối phương chịu ấm ức được.

"Nếu vậy thì lỡ cô ấy không muốn sinh nữa, hoặc tức giận quá mà sảy thai hoặc sinh non, vậy thì mấy tháng sau cũng không phải chịu đựng sự khổ sở của việc mang thai nữa?" Dù rất buồn ngủ, Vân Khởi vẫn theo thông lệ giải thích cho Tiểu Tra.

Sau đó, cô liền đặt tay lên bụng của omega, dỗ dành Lâm Thần ở trong lòng.

Chờ đến khi người trong lòng ngực ngủ, cô cũng ngủ theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play