Chờ đến khi Lâm Thần và Ngô Viên Viên dẫn bọn trẻ trở về, hai đứa nhỏ mỗi đứa đều ôm trong lòng một con thỏ con tuyết trắng.
Trên đường trở về, họ nhìn thấy một con hồ ly đang săn thỏ. Chuẩn bị xuống tay với hai bé thỏ con. Lâm Hề cùng Hoàng Tư Đình đồng thời cùng nhau nhìn mẹ. Sau đó hai bé thỏ con đã được cứu.
Thỏ trắng nhanh chóng thu hút sự chú ý của Vân Khởi, nhưng cô chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đi.
Trước khi xem Harry Potter, cô đúng thật là thích thỏ thuần trắng nhất, nhưng sau đó lại thích cú tuyết hơn.
Lâm Hề lạch cạch lạch cạch chạy đến bên Vân Khởi, giơ bé thỏ lên cho mẫu thân xem. Cô bé có chút thẹn thùng, đây là lần đầu tiên cô bé tặng quà cho mẫu thân.
Vân Khởi không nhận ra Lâm Hề muốn tặng bé thỏ cho mình, cho nên chỉ có lệ mà vuốt ve lông thỏ.
Thấy mẫu thân không hiểu ý mình, Lâm Hề đặt bé thỏ lên người mẹ rồi chạy nhanh về bên Lâm Thần.---------------
Khi Ngô Viên Viên trở về liền nhìn thấy Alpha nhà mình có vẻ mặt nghiêm trọng.
"Về sau em nên tránh xa Vân Khởi một chút."
Không đầu không đuôi nói một câu như vậy, Ngô Viên Viên nhanh chóng phản bác, sau đó Hoàng Càng liền kể lại cuộc trò chuyện buổi chiều cho nàng nghe.
"Không thể nào, em thấy Lâm Thần trông rất vui vẻ." Lời nói có thể lừa người, nhưng biểu hiện thì không thể. Hành động và cử chỉ của Lâm Thần cũng không thể hiện ra cô sợ Vân Khởi.
Ngô Viên Viên quyết định sẽ làm rõ lại với bạn mới của mình, người bạn này nàng thật sự rất thích.
- --------------
Lâm Thần chỉ mang theo một cái lều, cho nên đêm nay cả gia đình sẽ ngủ chung, đương nhiên còn có thêm một con thỏ mới gia nhập.
"Ta hy vọng không ai vượt qua ranh giới này, ta đoán ngươi cũng nghĩ vậy đi." Vân Khởi đặt áo khoác ban ngày ở giữa, như một ranh giới.
Lâm Thần không trả lời, ôm Lâm Hề vào lòng, quay mặt chính diện về phía Vân Khởi rồi chìm vào giấc ngủ.
Vân Khởi trở mình, quay lưng về phía họ.
Đêm khuya, con thỏ dường như đã ngủ đủ, nhảy nhót chơi đùa xung quanh Vân Khởi, phát ra những tiếng động nhỏ lác đác, còn đá áo khoác của cô ra xa.
Bởi vì thân thể đã được cường hoá trở nên nhạy bén, nên Vân Khởi đã bị âm thanh của thỏ con đánh thức.
"Lạnh." một giọng nói rất nhỏ từ phía sau vang lên.
Vân Khởi quay lại, thấy Omega nhăn mày, môi có chút tái nhợt, trên người cũng run rẩy.
Lâm Hề hình như cũng bị lạnh, co ro trong lòng mẹ.
Vân Khởi lại nhìn áo khoác của mình bị con thỏ đá đi.
"Ta đã nói lấy áo khoác làm ranh giới, giờ áo khoác bị con thỏ đá đi rồi, cho nên cũng không còn ranh giới. Nhiệt độ chênh lệch ngày đêm trong rừng quá lớn, nếu Lâm Thần và Lâm Hề bị cảm lạnh, khả năng ngày mai họ sẽ phải về nhà, vậy thì sẽ mất rất nhiều cơ hội tăng cặn bã giá trị, đúng không?"
【 Cũng đúng, nếu lúc sau hoạt động mà không tăng cặn bã giá trị, ta liền phải trừ điểm.】
"Đương nhiên."
Vân Khởi chậm rãi di chuyển đến gần Lâm Thần, do ảnh hưởng của thuốc, cơ thể cô luôn duy trì nhiệt độ cao hơn người bình thường, và nó có vẻ đặc biệt ấm áp vào đêm nay...
Bỗng nhiên cảm nhận được xung quanh truyền đến ấm áp, Lâm Thần cũng vô thức đi chuyển về phía nguồn nhiệt.
Rất nhanh đã nằm sát cơ thể của Vân Khởi, Lâm Hề thì nằm ở giữa mẫu thân và mẹ. Vân Khởi ôm lấy Omega kéo lại gần mình.
Lâm Thần vùi mặt vào cổ Vân Khởi, cọ cọ tìm vị trí nằm thoải mái rồi tiến vào mộng đẹp.
- --------------
Sáng sớm, giáo viên bắt đầu gọi mọi người trong lều trại dậy.
Vân Khởi dường như đang gặp ác mộng, cánh tay đang ôm lấy Lâm Thần bắt đầu dùng sức, làm cho Lâm Thần tỉnh giấc.
Lâm Thần ngẩng đầu nhìn Vân Khởi, muốn đẩy cánh tay đang ôm mình ra, nếu đẩy mạnh tay quá sẽ đánh thức Lâm Hề, nhưng đẩy nhẹ vài cái cũng không có tác dụng gì.
Vân Khởi vô thức véo véo Lâm Thần, làm nàng có chút đau. Lâm Thần nhớ lại lúc nàng tới kỳ đặc biệt lần trước đã tìm được chỗ thịt mềm bên hông Vân Khởi, liền nắm lấy xoay tròn, làm cho Vân Khởi bị đau mà tỉnh lại từ ác mộng.
Cảm nhận được cánh tay của mình đang véo lấy Lâm Thần, Vân Khởi có chút xấu hổ mà cười cười.
Chờ tất cả mọi người ra khỏi lều và ăn sáng xong, giáo viên đứng ở phía trước, cầm loa lớn thông báo: "Chúng ta sẽ tham quan các loài thực vật đặc biệt trong rừng Roth. Hy vọng các phụ huynh chăm sóc tốt cho con mình."
"Còn nữa, chúng ta sẽ có chuyên gia giảng giải về các loài thực vật này. Thời gian có thể kéo dài, mong các phụ huynh mang theo đồ ăn trưa."
Sau đó, họ xếp hàng và bắt đầu tiến sâu vào rừng.
Khác với lúc đến, lần này họ đi theo từng gia đình. Đường đi có chút gập ghềnh, các Alpha đều một tay ôm con mình, một tay nắm lấy tay vợ mình.
Lâm Thần cũng tự giác bế Lâm Hề lên rồi đưa cho Vân Khởi. Sau khi Vân Khởi ôm con, Lâm Thần nắm lấy cánh tay còn lại của cô.
Lâm Hề trong lòng còn ôm lấy con thỏ trắng nhảy Disco hồi tối, có lẽ do tối qua nhảy nhót quá nhiều nên giờ đang ngủ say, như thể coi Lâm Hề là mẹ thỏ của mình.
"Không nên quá nổi bật, dù có ngụy trang nhưng ai biết được có xảy ra sự cố ngoài ý muốn, có lộ ra dấu vết gì không? Hiện tại tốt nhất là hành động giống mọi người, đến nơi rồi mới tìm Alpha kia để diễn"
Đúng vậy, cô dự định chọn một con dê để lấy lông, con dê kia chính là mẫu thân của bạn Lâm Hề.
"Diễn cho một người thôi sẽ giảm nguy cơ bị lộ."
【 Cũng được đi 】
Trên đường đi, muỗi rất nhiều hơn nữa dường như khác với muỗi trong thành phố. Các phụ huynh khác mang theo thuốc xịt chống muỗi hoặc thuốc sát trùng nhưng cũng không hiệu quả lắm, ai cũng bị muỗi cắn sưng đỏ.
Tuy nhiên, hình như mấy con muỗi không muốn cắn Vân Khởi, thậm chí còn không muốn đến gần cô. Đây là phát hiện của Lâm Thần, nàng ở xa Vân Khởi cũng bị muỗi cắn, lại ngứa lại đau. Chờ nàng trở về nhất định phải đi nghiên cứu thuốc chống muỗi hoang dã.
Cũng không biết vì lý do gì, gần đây Lâm Thần cảm thấy khó kiểm soát tính tình, luôn có thể vì những chuyện nhỏ mà nổi giận.
Lúc đi qua một cái cây thấp, Lâm Thần thấy một con sâu lông dài đang bò trốn phía sau lá cây.
Sợ hãi nhuyễn thể trùng là bản năng của Omega, lúc nhìn thấy con sâu lông, trong nháy mắt cô liền chui vào lòng Vân Khởi, sau đó liền không muốn chui ra.
Xung quanh toàn là màu xanh lục của lá cây, nàng lo lắng không biết có con sâu lông nào khác đang trốn trong đó, sau đó trong nháy mắt bò lên người mình, trượt lên trượt xuống trên da thịt của mình, để lại chất lỏng nhão dính ghê tởm.
Vân Khởi cũng không thấy con sâu, cô đối với hành động đột ngột của Omega có chút khó hiểu, nhưng cũng không đẩy ra.
Rừng rậm không có lối đi rõ ràng, đôi khi phải đi xuyên qua một ít cây thấp, không cẩn thận có thể bị nhánh cây hoặc cỏ nhọn làm thương. Mà da Alpha vốn dày hơn Omega, đã vậy sau khi dùng thuốc, da Vân Khởi càng muốn cứng hơn, không dễ bị đâm thủng. Lâm Thần dựa vào lòng Vân Khởi sẽ an toàn hơn.
【 Ngươi nên cảm ơn ta có biết không? 】
"Tại sao?"
【 Ngươi thấy những người khác bị muỗi cắn sưng đỏ không? Dù mặc quần áo, muỗi độc vẫn có thể chui vào. 】
Đúng là như vậy, suốt đường đi, Vân Khởi không lần nào bị muỗi cắn, Lâm Hề trong lòng cô cũng vậy.
【 Đó là vì ta đã khuyên ngươi mua thuốc cường hóa thân thể một đêm trước khi xuất phát. Máu của ngươi giờ đây có mùi khó chịu với muỗi, bằng không bây giờ ngươi đã bị cắn thành tên ngốc rồi. 】
"Cảm ơn tiểu trợ lý xinh đẹp và tốt bụng Tiểu Tra của ta" Nội tâm Vân Khởi thổi một cái rắm cầu vồng vào hệ thống trong lòng với giọng điệu rất cường điệu.
Đi ở phía sau, Ngô Viên Viên nhìn chằm chằm vào ba người phía trước.
Từ hành động của Alpha, cô cảm thấy Vân Khởi rất che chở cho Lâm Thần, không giống người đã nói những lời hôm qua.
Hành động bản năng là không thể lừa người. Khi Lâm Thần chui vào lòng Vân Khởi, cô dùng tay ngăn cách các nhánh cây xung quanh, tạo ra một không gian an toàn cho người trong lòng, giống như cách người bên cạnh làm với cô.
Đường đi khá dài đối với những người đã sống nhiều năm trong thành phố và thường di chuyển bằng ô tô.
Một số phụ huynh Alpha mỏi tay, đặt con xuống để chúng tự đi một đoạn rồi lại bế lên, lặp đi lặp lại.
Nhưng Vân Khởi luôn ôm con trong lòng, chưa có buông xuống lần nào. Lâm Hề có đôi khi sẽ thò đầu ra ngắm cảnh, nhưng lại bị Vân Khởi nhẹ nhàng đẩy đầu xuống.
Đến đồ ăn cũng là Vân Khởi mang theo.
- --------------
Đến nơi, Vân Khởi thả Lâm Hề xuống.
Trước mắt là những loài thực vật lớn nhỏ khác nhau, với nhiều hình dạng và màu sắc. Có loài tụ lại như một đóa hoa hồng nở rộ, có loài giống cây rụng tiền. Điểm chung là chúng đều mọng nước, giống như những loài cây mọng nước mà Vân Khởi từng thấy ở thế giới trước.
Vân Khởi từng nuôi cây mọng nước nhưng không thành công.
"Đây là những loài thực vật đặc biệt của rừng Roth - đá vân mẫu." Thấy một số trẻ em muốn chạm vào, giáo viên nhanh chóng ngăn lại.
"Đừng để vẻ ngoài đáng yêu và đẹp đẽ của chúng đánh lừa. Chúng có dịch nhầy có thể gây dị ứng và sưng đỏ, dù không độc nhưng bị sưng đỏ như vậy sẽ gây khó chịu suốt một ngày. Hiện tại không có thuốc chữa trị, vẫn là làm người ta khó chịu."
"Cũng đừng nghĩ dùng quần áo cách một lớp để chạm vào." Giáo viên bổ sung khi thấy một số học sinh vẫn muốn thử. "Dịch nhầy này có thể thấm qua nhiều loại chất liệu. Hiện tại, chỉ có một loại chất liệu có thể hoàn toàn ngăn chặn nó, được chiết xuất từ một loại thực vật khác. Chúng ta sẽ tham quan sau."
Lâm Hề lặng lẽ thu móng vuốt lại.
Lâm Thần thật ra cũng cảm thấy hứng thú. Cô đã nghe về loại thực vật này và từng thấy trong phòng thí nghiệm, nhưng chưa bao giờ đến nơi chúng sinh trưởng. Môi trường sinh trưởng xung quanh chúng rất đáng để nghiên cứu.
"Điều kỳ diệu là dịch nhầy của loại thực vật này là thành phần chính trong một số thuốc điều trị tin tức tố. Chúng rất khó nuôi trồng nhân tạo vì yêu cầu môi trường cao. Hiện chỉ có ba nơi phù hợp cho chúng sinh trưởng và rừng Roth là một trong số đó."
"Đá vân mẫu thích......"
Giáo viên tiếp tục giải thích, khiến Vân Khởi càng thêm bối rối. Có lẽ loại cây này chỉ giống cây mọng nước, nhưng thực ra không phải?
Sau khi giảng giải xong, giáo viên phát găng tay chuyên dụng để cách ly dịch nhầy, cho phép học sinh và phụ huynh quan sát gần hơn.
Vân Khởi đeo găng tay và chạm vào một cây, cảm giác giống cây mọng nước nhưng bề mặt trơn hơn do dịch nhầy, sau đó cô nhanh chóng mất hứng thú.
Lâm Hề cùng bạn bè sờ từng cây đá vân mẫu, tranh luận xem cây nào đẹp hơn. Tranh luận không ra được kết quả chung, họ kéo Ngô Viên Viên và Hoàng Càng làm giám khảo.
Lâm Thần lần này sự chú ý đều đặt hoàn toàn vào đá vân mẫu, không cho Vân Khởi đến nửa phần ánh mắt.
Cây đá vân mẫu tươi sống khác biệt nhiều so với những cây đã qua nhiều ngày vận chuyển đến phòng thí nghiệm. Lá cây tươi sống mọng nước và có giá trị quan sát cao, trong khi cây trong phòng thí nghiệm khô héo hơn nhiều.
Lâm Thần muốn lúc về trộm lấy một cây, nhưng hiện tại có quá nhiều người. Đợi xem lát nữa có cơ hội hay không.
Sau hơn mười phút, các giáo viên thu lại găng tay chuyên dụng vì giá thành của chúng khá đắt đỏ.
Sau khi tham quan xong đá vân mẫu, hướng dẫn viên và giáo viên dẫn mọi người đến loại thực vật tiếp theo, không xa nơi đá vân mẫu sinh trưởng.
Loại thực vật này Vân Khởi cũng rất quen thuộc, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ tới lại liên quan đến cây mọng nước – cây mắc cỡ.
"Loại thực vật này gọi là cảm ứng thảo. Khi nghiền nát, chúng có thể tạo ra chất liệu ngăn cách dịch nhầy của đá vân mẫu." Lần này, giáo viên không ngăn học sinh chạm vào.
Bọn học sinh ngạc nhiên khi thấy lá cây thu lại khi chạm vào và khi tay rời đi lá cây sẽ mở ra lại một lần nữa, rất thú vị.
Rất tốt, Lâm Thần tiếp tục thêm cảm ứng thảo vào danh sách kế hoạch của mình.
"Loại thực vật này rất hiếm, chỉ sinh trưởng gần đá vân mẫu, như một đôi bạn đồng hành."
Ở thế giới cũ cây mọng nước và cây mắc cỡ hình như cũng không có liên quan gì đến nhau, chắc chỉ là trông giống nhau thôi hả?
Giáo viên tiếp tục kể chuyện về cây mắc cỡ và cách các nhà nghiên cứu phát hiện ra chúng, nhưng Vân Khởi chỉ nghĩ nhanh lên ăn cơm, đã đến giữa trưa!!!
Nhưng những lởi này nói ra có chút mất hình tượng, cũng chỉ có thể mắc nghẹn trong họng.
May mắn thay, bọn học sinh cũng đói bụng, sau khi nói chuyện với giáo sư, giáo sư cũng đã đồng ý bắt đầu giờ nghỉ trưa.
Lâm Hề đương nhiên là muốn ăn cùng bạn bè, cho nên hai gia đình liền ngồi gần nhau.
Lâm Thần chuẩn bị đồ ăn rất đầy đủ, vượt quá lượng cho ba người, vì lúc chuẩn bị nàng đã tính đến việc chia sẻ với bạn bè của Hề Nhi.
Hoàng Càng vẫn có chút ý kiến với Vân Khởi cho nên không nói chuyện với cô. Vân Khởi cũng liền một mình nằm thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhìn Lâm Thần một mình bận trước bận sau chuẩn bị bữa trưa, một người luôn giúp Beta nhà mình nấu cơm như Hoàng Càng có chút không đồng tình.
【 Cặn bã giá trị +30. 】
"Quả nhiên Alpha này là đại kim chủ" Vân Khởi có chút cảm thán nói, cô thậm chí có ý nghĩ muốn mang người bỏ túi bắt về nhà.
Sau khi nấu xong cơm, Lâm Thần lấy một ít cho Lâm Hề, muốn cô bé với bạn bè của mình cùng nhau ăn. Chờ Lâm Hề chạy đi rồi, Lâm Thần liền mang cơm đến bên cạnh Vân Khởi.
"Tay của em khó chịu quá" Nàng đưa cánh tay bị muỗi đốt cho Vân Khởi xem.
Trên cánh tay trắng nõn của nàng có một vết sưng to màu đỏ, vô cùng chói mắt.
Đại công tước đang cải trang cũng không muốn chú ý tới.
"Vừa rồi em đang nấu ăn cảm thấy rất khó chịu." Lâm Thần đặt cơm trước mặt Vân Khởi thuận tiện cũng đặt cánh tay lên người cô.
"Giúp em xoa xoa có được không?" Alpha mạnh hơn nên có thể sẽ hiệu quả hơn so với việc xoa bằng tay của Omega.
"Mọi người đều biết, bị muỗi cắn càng xoa càng ngứa, nên ta giúp nàng thực ra là hại nàng."
Sau đó Vân Khởi bắt đầu giúp Lâm Thần xoa xoa cánh tay bị muỗi đốt.
Lâm Thần cũng chậm rãi tựa vào trong ngực Vân Khởi mà ngủ.
- --------------
Editor: Sao cảm thấy cái chương này làm quài mà không hết ༎ຶ‿༎ຶ 1h sáng vẫn hết mình, mn thấy mình có chăm koo 🤣
Còn nữa, những dòng chú in nghiêng đều là chú của mình, nếu mn thấy bị ảnh hưởng thì cứ nói để mình dời vào phần cmt chứ không viết trực tiếp trên văn bản nữa nhe. Chỉ sợ mn ko đọc cmt thì sẽ bị bỏ lỡ chú thích (một số chỗ chú cũng k cần thiết, tại mình có cái tật hay giải thích nên v ( ⚈̥̥̥̥̥́⌢⚈̥̥̥̥̥̀)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT