Trong những ngày ở nhà dưỡng bệnh, thời gian trôi qua một cách chậm chạp. Rõ ràng chỉ là nằm viện vài ngày, nhưng Vân Khởi lại cảm thấy sao mọi thứ xung quanh lại mới mẻ tới vậy. Nhưng mà sau khi sự mới mẻ ban đầu qua đi, dư âm còn lại cũng chỉ là đần độn vô vị.
Lúc đi ngủ vào ban đêm, thỉnh thoảng cô sẽ vô thức làm động tác ôm người, nhưng lúc không ôm được ai thì lại giật mình bừng tỉnh.
Tối thứ Sáu, Vân Khởi lại một lần nữa tỉnh giấc vì lý do này.
"Là di chứng à?" Vân Khởi xoa xoa đầu, có chút bực bội nghĩ.
Chất lượng giấc ngủ kém làm cho cô trở nên đặc biệt cáu kỉnh. Nhưng mà bầu không khí yên tĩnh trong phòng lại làm cho cô không thể bộc phát cơn giận.
Vân Khởi cũng không biết rốt cuộc mình đang không hài lòng cái gì, chỉ biết rằng bây giờ bản thân nhìn thấy cái gì cũng thấy khó chịu.
Nghĩ về sự khác biệt giữa hiện tại và trước đây, hình như cũng chỉ có chuyện không đi làm ở công ty là khác biệt duy nhất.
Sáng hôm sau, Vân Khởi chuẩn bị lén lút vào công ty mà không cho ông biết.
"Định đi công ty à?" Giọng ông vang lên từ phía sau.
"Con muốn ra ngoài đi dạo, dạo này ở nhà riết muốn mọc nấm luôn rồi." Vân Khởi xoay người lại, nở nụ cười giả giả nhìn ông.
Sáng nay cô đã hỏi người giúp việc trong nhà, họ nói ông có hẹn với bạn lúc 9 giờ, cũng không ngờ bây giờ ông vẫn còn ở nhà.
"Vậy để ông đi cùng với con, dạo này ông cũng cảm thấy xương cốt lâu không vận động, người cũng chậm chạp hẳn."
Vân Khởi đương nhiên chỉ có thể cùng ông ra ngoài đi dạo, chứng minh lời mình vừa nói.
......
"Mẹ ơi!" Âm thanh dễ nghe của một cô bé vang lên từ gần đó, Vân Khởi nghe xong liền đột nhiên quay đầu nhìn về hướng đó.
Là một bà mẹ trẻ đang cùng con gái thổi bong bóng. Bong bóng thổi rất to, cô bé thấy vậy liền không kìm được mà hét lên. Không phải... Một cảm giác tiếc nuối lướt qua trong lòng Vân Khởi, nhưng cô cũng không biết mình đang mong đợi điều gì.
"Đứa nhỏ đó dễ thương nhỉ?" Ông nhìn thấy cháu gái ngẩn ngơ nhìn chằm chằm cô bé ở cách đó không xa, cười cười nói.
"Lúc còn trẻ ông cũng không thích trẻ con, cảm thấy chúng cũng thật phiền phức, thật ồn ào, nhưng mà khi nghe tiếng gọi "ba ba" của nó, ông liền bị chinh phục ngay lập tức."
"Ông! Bây giờ con vẫn chưa muốn có con." Vân Khởi cắt ngang hồi ức của ông.
"Alo?" Sau khi ông nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt liền thay đổi. Dặn Vân Khởi không được lén vào công ty rồi rời đi.
Vân Khởi còn một mình cũng không còn hứng thú đi dạo, ngồi xuống cái ghế dài gần đó.
Gần đây không hiểu sao, cô không còn hứng thú với bất cứ thứ gì.
Cô bé lúc nãy vì không thể tự mình thổi được bong bóng to như mẹ vừa thổi, cho nên đang giận dỗi với mẹ.
Vừa mới nãy còn như một thiên thần nhỏ, giờ lại khóc lóc ầm ĩ, mặc kệ mẹ ở bên cạnh dỗ dành thế nào cũng không chịu ngừng, giống như một cái tiểu ác ma ồn ào.
Lúc này, trong công viên có không ít người đi dạo hoặc tập thể dục buổi sáng. Vân Khởi nhìn thấy người mẹ vừa dỗ con gái, vừa ngượng ngùng xin lỗi những người xung quanh, đưa những chiếc bánh quy đã chuẩn bị sẵn, xem ra đây không phải là lần đầu tiên.
Nhìn thấy một màn này, Vân Khởi lắc lắc đầu, quả nhiên, cô vẫn là không thích trẻ con, không thích những tiểu ác ma thất thường.
Sau đó cô bé được mẹ dỗ dành rồi, nhưng lại không chịu tự đi, nhất quyết đòi mẹ phải bế.
Người phụ nữ trẻ tay xách nhiều đồ, nhìn con gái đang giận dỗi, cố gắng xách hết đồ bằng tay phải, để tay trái bế con lên, nhưng lại không thành công, đi được vài bước lại phải dừng lại. Tiểu ác ma được bế không ngừng cười, giống như cảm thấy việc làm khổ mẹ mình rất thú vị.
"Cần giúp đỡ không?" Vân Khởi bước tới, chủ động đưa tay giúp người phụ nữ.
Người phụ nữ trẻ ngạc nhiên trước lời nói đột ngột của Vân Khởi, ngay sau đó có chút ngại ngùng đồng ý. Bản thân Vân Khởi cũng rất ngạc nhiên.
Cô không phải là người nhiệt tình, thương nhân luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, cô cũng vậy. Nhưng khi thấy một người mẹ trẻ hoàn toàn xa lạ gặp khó khăn, cô lại không kìm được mà bước tới giúp đỡ, này đối với cô là một chuyện không thể tưởng tượng.
Giống như là... cô hy vọng người khác khi thấy một bà mẹ một mình chăm con cũng có thể chủ động giúp đỡ giống như cách cô đang giúp người này vậy.
Thấy người phụ nữ đồng ý, Vân Khởi liền chủ động cầm lấy túi xách từ tay cô ấy, để cô ấy có thể dùng cả hai tay bế con gái.
"Cảm ơn em nha." Trên đường đi, người phụ nữ cảm ơn Vân Khởi.
"Vâng." Vân Khởi cũng không cố tình giả vờ xởi lởi nói nói chuyện với người phụ nữ, chỉ đáp lại một cách bình thản.
"Nhà chị chính là căn nhà ngay phía trước kia, sắp tới rồi. Em có muốn ăn gì không? Nhà chị có nhiều đồ ăn ngon lắm, hơn nữa chị cũng biết làm nhiều món ngon. Lúc chị ở nhà buồn chán là chị thích làm đồ ngọt nhất...." Người phụ nữ không ngừng luyên thuyên, có thể thấy được cô ấy vốn là người rất hoạt bát.
Vân Khởi cảm thấy trước đây cô cũng đã từng gặp một người như vậy, chỉ là giọng nói của người đó có phần mềm mại hơn một ít, tiếng cười của người đó có phần ngọt hơn một ít, lúc nói chuyện còn thích động tay động chân, tựa vào người cô muốn được ôm ôm....
Nhưng Vân Khởi lục tìm trong ký ức cũng không thấy có ai giống vậy. Cô biết mình thích con gái từ rất sớm, cho nên bình thường cũng sẽ tránh tiếp xúc cơ thể với các cô gái khác. Có lẽ cũng vì thái độ này mà lúc đi học, các cô gái khác đối xử với cô cũng tương đối xa lạ, không có ai sẽ đến gần cô, muốn được cô ôm một cái.
Dọc theo đường đi, cho dù Vân Khởi không nói gì nhiều, nhưng người phụ nữ vẫn như cũ tiếp tục luyên thuyên luyên thuyên.
"Tới rồi." Trước một căn biệt thự nhỏ, người phụ nữ dừng lại.
"Em có muốn vào nhà ngồi chơi lát không? Nhà chị có nhiều đồ ăn ngon lắm."
"Không cần đâu." Vân Khởi lắc lắc đầu.
Cuối cùng, mặc kệ Vân Khởi từ chối, người phụ nữ vẫn cương quyết đưa cho cô một túi bánh quy tự làm.
Cô bé tiểu ác ma thấy mẹ đưa đồ ăn vặt của mình cho người khác, liền không vui nhìn Vân Khởi, bĩu bĩu môi, giơ tay lên làm động tác giống như muốn đánh cô. Sau khi Vân Khởi phát hiện ra, liền dùng nét mặt không biểu cảm nhìn nhìn cô bé, khiến cô bé sợ hãi rụt tay lại.
Người phụ nữ cũng nhận ra điều này, liền gõ nhẹ vào đầu con gái, xin lỗi Vân Khởi.
"Đối xử với mẹ con tốt một chút." Vân Khởi nói xong, liền rời đi.
Trên đường về nhà, cô nghĩ về hành động kỳ lạ của mình hôm nay, càng nghĩ càng thấy khó tin, đặc biệt là câu nói cuối cùng, cô cũng không biết tại sao mình lại muốn nói câu đó.
......
Tại đám cưới của Lý Tiếu Tiếu, Vân Khởi ngồi một góc có chút ăn không ngồi rồi. Dù cho ông nội đã lén trừng mắt nhìn cô vài lần, cô vẫn trốn ở đó không muốn ra ngoài.
Mỗi lần nhìn thấy Lý Tiếu Tiếu, cô lại cảm thấy cha mình vẫn còn tốt, ít nhất ông cũng không ra ngoài tìm một cái người thứ ba rồi ném cô ở nông thôn.
Vân Khởi nhìn thoáng qua cha mẹ đang quang mang tứ phía (*) của mình, hôm nay họ cũng đến. Hai người thể hiện như một cặp vợ chồng yêu thương nhau, trên mặt luôn nở nụ cười đúng mực, nhận lời kính rượu từ những người xung quanh.
(*) rạng rỡ
Rõ ràng tất cả mọi người trong giới đều biết cha mẹ cô mỗi người chơi một kiểu, không ai can thiệp vào chuyện của nhau, nhưng tới lúc kính rượu vẫn khen ngợi "Chồng chị cũng thật quan tâm chị.", "Phu nhân của ngài thật xinh đẹp."
Còn Lý Tiểu Tiểu thì sao? Cũng giống như cha mẹ cô, biết rõ danh tiếng của mình trong giới, biết những người đến đây đều là những người từng tụ tập chửi cô là con riêng, chửi cô là giao tế hoa (*), nhưng bây giờ vẫn như cũ cười cười nói nói cùng người bên cạnh đáp lời.
*Giao tế hoa (交际花) chỉ những người phụ nữ thường xuyên tham gia các hoạt động xã hội, giao tiếp rộng rãi và có nhiều mối quan hệ. Tuy nhiên, từ này thường mang ý nghĩa tiêu cực, ám chỉ người phụ nữ lợi dụng các mối quan hệ xã hội để đạt được lợi ích cá nhân.
Vân Khởi nhấp một ngụm rượu trong ly, trong đầu vô thức xẹt qua hình ảnh quen thuộc.
Hình ảnh đó giống với cảnh tượng hiện tại, điểm khác biệt duy nhất chính là cô dâu đang cười bây giờ, trong hình ảnh trong đầu cô, có một con dao cắm vào ngực, ngã vào vũng máu, mọi người xung quanh ai nấy đều hoảng hốt kêu lên, cha và ông của Lý Tiếu Tiếu vây quanh cô ấy, ở góc xa còn có một người phụ nữ gầy đen, cười đắc ý, Vân Khởi cảm thấy khuôn mặt của người đó có nét quen mắt.
Vân Khởi nhắm hai mắt, xoa xoa đầu, cảm thấy di chứng sau khi ngất xỉu càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
"A!" Tiếng hét sợ hãi làm cho Vân Khởi mở bừng mắt, cô nhìn qua, thấy Lý Tiếu Tiếu giống y như trong ký ức của cô, ngực cắm một con dao, ngã xuống đất, chiếc váy cưới trắng tinh nhuộm màu đỏ thẫm.
Bên cạnh cũng giống như trong hình ảnh trong đầu cô, có một người phụ nữ gầy gò, da vàng đen, quần áo trông không hợp với những người ở đây, nhăn nhúm và hình như còn có vết dầu.
Đối với Lý Tiếu Tiếu đang nằm trong vũng máu, Vân Khởi không có cảm giác gì. Cô so sánh một lúc giữa hình ành Lý Tiếu Tiếu hiện tại và hình ảnh Lý Tiếu Tiếu trong đầu, phát hiện vậy mà lại rất giống nhau, sau đó liền bắt đầu quan sát người phụ nữ gầy gò kia.
Cảnh tượng thực tế còn rõ ràng hơn nhiều so với cảnh tượng trong đầu cô. Vân Khởi càng nhìn càng thấy quen mắt, cô nhận ra người này có nét giống Lý Tiếu Tiếu bên đây, kết hợp với trang phục của người này, cô cảm thấy mình đã có thể đoán được.
"Ông không nhận ra tôi sao?" Người phụ nữ gầy gò nhìn cha mình, "Người cha tốt của tôi, ông đưa tôi về quê rồi không thèm đếm xỉa gì tới tôi, bây giờ còn đổi vị hôn phu của tôi cho con ĩ lòl này. Ông cũng cưng nó quá."
Vân Khởi bây giờ có thể xác định, người này chính là Lý Tử Nguyệt, cô bé mà cô từng gặp khi còn nhỏ, bị đưa về quê sau khi mẹ mất.
Cô bé xinh đẹp thuần khiết ngày xưa, bây giờ bị thù hận hành hạ thành ra cái dạng này.
Từ lúc Lý Tử Nguyệt sinh ra, cô đã được cha mẹ và chú rể hiện tại định sẵn hôn ước, bất quá sau đó cô lại bị tiễn đi, người có hôn ước được chọn làm vợ cũng liền đổi thành Lý Tiếu Tiếu.
Hiện trường một mảng hỗn loạn, người gọi cấp cứu thì gọi cấp cứu, người chửi Lý Tử Nguyệt thì chửi Lý Tử Nguyệt.
Mẹ của Lý Tiếu Tiếu thì ôm cô ấy, còn cha cô thì muốn động thủ đánh Lý Tử Nguyệt, túm tóc cô định đập vào bàn, nhưng bị ông nội Lý ngăn lại.
Ông nội Lý nhìn hết thảy cảnh tượng hỗn loạn này, dùng quải trượng đánh con trai mình, nói tất cả đều là do con gây ra.
Vân Khởi vẫn như cũ trốn trong góc, vì sự cố vừa rồi, những người đứng xung quanh cô đã đi ra trung tâm xem náo nhiệt.
"Khởi Nhi lớn thế này rồi." Vân phu nhân, tức mẹ của Vân Khởi, bước tới, dịu dàng nhìn con gái mình.
Ánh mắt này, Vân Khởi chưa từng thấy bao giờ. Từ lúc cô bắt đầu hiểu chuyện cho tới nay, cha mẹ cô không hề quan tâm đến cô. Đối với họ mà nói, cô giống như chỉ là một nhiệm vụ ưu tiên, sinh ra người thừa kế thì bọn họ liền có thể thoải mái vui chơi.
Bây giờ cô đã trưởng thành, họ lại muốn quan tâm đến cô sao?
"Đúng vậy, đã thành người lớn rồi." Cha của Vân Khởi cũng bước tới, trong mắt chứa đầy yêu thương.
Vì không ai chú ý đến bên này, người đàn ông buông tay khỏi eo vợ, hai người đứng cách nhau một khoảng, duy chỉ có biểu cảm yêu thương là giống nhau.
"Ừm." Vân Khởi không gọi bọn họ là cha mẹ, chỉ lạnh lùng đáp lại một tiếng, như mọi khi.
"Không cần buồn, không cần tự trách, ngoan ngoãn ngủ một giấc rồi về nhà." Người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng xoa đầu con gái.
Tự trách? Cô tại sao phải tự trách? Chuyện của Lý Tiếu Tiếu đâu liên quan gì đến cô.
Còn có câu nói phía sau, không phải nên là về nhà rồi ngủ một giấc thật ngon sao?
"Mẹ vẫn luôn yêu con, con không cần tự trách." Sau khi người phụ nữ dừng lại, người đàn ông cũng bước tới, ôm lấy con gái mình.
Lại là tự trách? Vân Khởi cảm thấy, cái "tự trách" mà cha mẹ cô nói hình như không liên quan gì đến chuyện hôm nay.
"Đây là quà sinh nhật mẹ tặng con." Đến khi sắp đi, người phụ nữ vẫn còn lưu luyến không rời nhìn con gái, đưa cho cô một chiếc dây chuyền thật đẹp.
"Buổi tối đeo nó vào, chất lượng giấc ngủ sẽ tốt hơn."
Vân Khởi nhìn chiếc dây chuyền trong tay, là màu tím xinh đẹp, nhưng cũng không nhìn ra là làm từ chất liệu gì.
Cô cũng không hiểu tại sao cha mẹ tỏ ra lưu luyến cô như vậy mà không cùng cô về nhà.
Nhưng cô... hình như cũng có chút không nỡ, bởi vì hành động của cha mẹ hôm nay, cô cũng sinh ra một chút tình cảm quyến luyến.
......
"Con biết cái gì sao?" Trên đường trở về, ông nội hỏi Vân Khởi.
Ông nhớ mấy ngày trước Vân Khởi đã vô thức nói là Lý Tiếu Tiếu không phải đã chết rồi sao, hơn nữa cháu gái ông hồi nhỏ lại chơi rất thân với Lý Tử Nguyệt.
"Không có." Vân Khởi thẳng thắn nói, mặc dù cô cũng không biết tại sao trong đầu mình lại hiện lên hình ảnh đó, có lẽ đó là dự cảm?
Để mà nói thì, từ khi cô tỉnh lại, mọi thứ xung quanh hình như đều có chút kỳ lạ.
Nghe vậy ông cụ cũng không hỏi thêm nữa.
......
Tối hôm đó lúc đi ngủ, Vân Khởi bất giác nhớ đến lời mẹ nói, cô mang dây chuyền đeo vào cổ rồi mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Cái dây chuyền cũng thực sự có tác dụng, đó là suy nghĩ đầu tiên của Vân Khởi lúc tỉnh dậy. Cuối cùng cô cũng đã có được một giấc ngủ trọn vẹn từ đầu đến cuối.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, Vân Khởi giật mình, quay đầu nhìn lại thì phát hiện một cô gái xinh đẹp.
Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp trước mặt, ký ức dần dần trở lại, ĐÂY LÀ THỎ CON CỦA CÔ!
Khuôn mặt của Omega gầy đi trông thấy, hốc hác hơn nhiều so với lúc trước, dưới mắt còn có quầng thâm, thoạt nhìn giống như đã lâu không được ngủ ngon.
Quần áo trên người cũng không thay, không đắp chăn, tuy rằng bây giờ đã vào đầu hè nhưng ngủ như vậy cũng có thể bị cảm chứ.
Nổi bật nhất là những vết thương trên da, trông giống như bị ngón tay bóp véo, cùng với làn da trắng trông cũng thật tương phản, làm người ta đau lòng cực kỳ.
Thỏ con của cô, sao lại thành ra thế này
Vân Khởi nâng tay lên muốn ôm lấy thỏ con của mình, sau đó liền nhìn thấy sợi xích trên tay.
Tiếng xích chuyển động cũng làm Omega tỉnh giấc, lúc nàng vừa mở mắt nhìn thấy Vân Khởi, trong mắt theo thói quen thoáng hiện lên sự lưu luyến, nhưng sau khi hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt lại mất đi ánh sáng vốn có, trở nên u ám vô hồn.
"Bỏ cuộc đi, không thoát được đâu." Omega mặt không cảm xúc nói.
"Tôi cũng sẽ không để cô giết tôi." Lâm Thần chú ý đến ánh mắt Alpha nhìn vết thương trên tay nàng, hình như muốn đưa tay qua đây.
"Thỏ con?" Vân Khởi thử gọi người trước mặt.
"Lại muốn giả bộ làm Vân Khởi sao? Cô nghĩ tôi còn tin sao?" Omega mỉa mai nhìn người trước mặt đang lo lắng, vết thương trên tay nàng, còn có trong quần áo, vết thương trên cổ, đều là cái giá phải trả của sự ngây thơ trước đây.
Vân Khởi muốn tiến lại gần thỏ con của mình thêm một chút, nhưng lại bị xiềng xích trói buộc, làm cô chỉ có thể di chuyển trong phạm vi hẹp, còn Omega thì nằm ngoài tầm với của cô.
"Thật sự là chị, thỏ con của chúng ta sao lại thành lạc canh thỏ (*) thế này?" Vân Khởi đưa tay về phía Lâm Thần, dáng vẻ của Omega làm cô đau lòng không nói nên lời.
*(落汤兔子) nghĩa là thỏ rơi vào nồi canh. Chỉ ai đó bị ướt sũng, giống như vừa bị rơi vào nồi nước. Nó cũng còn mang nghĩa là người đó đang gặp tình cảnh không may.
Cô không biết tại sao mình ngủ một giấc lại trở về thế giới ban đầu, cũng không biết tại sao mẹ lại có chiếc dây chuyền giống hệt cái của Hề Nhi, còn đem nó đưa cho cô. Cũng không biết tại sao sau khi trở về, Omega lại như không nhận ra cô, còn trở thành cái hình dạng thế này.
Hơn nữa, cô nghi ngờ thế giới đó không phải là thế giới trước đây của mình. Sau khi trở về, cô nhớ lại được tất cả mọi chuyện rồi, Lý Tiếu Tiếu trong ký ức của cô đã chết năm năm trước, chính là chết trong đám cưới, bị Lý Tử Nguyệt giết.
Bất quá những râu ria này bây giờ không quan trọng, Vân Khởi nhìn Lâm Thần trước mặt, bây giờ đây mới là chuyện quan trọng nhất đối với cô.
"Là ai làm?" Vân Khởi đau lòng nhìn những vết đỏ trên người thỏ con, còn ánh mắt cảnh giác của nàng, giống như một con mèo hoang vẫn luôn bị người ta bắt nạt ngoài kia.
Biểu hiện của Alpha rất chân thực, giống hệt như Vân Khởi, làm Lâm Thần vô thức muốn lại gần, muốn đi làm nũng, nhưng mà lý trí lại ngăn nàng lại.
"Vân Khởi" kia cũng có ký ức những lúc họ ở bên nhau, cho nên những lần nó giả vờ trước đây, Lâm Thần mới bị lừa nhiều như vậy.
Nhưng lần này thật sự rất giống, còn muốn giống hơn những lần trước, Lâm Thần nghĩ.
Hay là cứ lại gần đi, cho dù là giả cũng được, nàng đã quá nhớ Alpha rồi, muốn được Alpha ôm vào lòng.
Dù sao... vết thương trên người cũng đã đủ nhiều rồi, có thêm vài vết nữa cũng không sao.
Vân Khởi không biết những suy nghĩ này của Omega, cô chỉ thấy Lâm Thần từng chút từng chút nhích lại gần.
"Ôm em." Giọng nói mềm mại, thỏ con làm nũng với "khẩu phần ăn" của nàng.
Vân Khởi cũng rất nhớ Lâm Thần, nhớ thỏ con xinh đẹp kiều khí của cô, sau khi được ôm thỏ con đang làm nũng vào lòng, Vân Khởi thở phào mãn nguyện.
"Là ai làm?" Vân Khởi nhẹ nhàng xoa xoa những vết đỏ trên tay Lâm Thần, hỏi lại lần nữa.
"Sao, chị muốn giúp em trả thù hả?" Thỏ con liếc nhìn "khẩu phần ăn", ngạo kiều nói.
Sau khi được Alpha ôm, cơn đau quen thuộc kia không truyền đến, Lâm Thần cũng không vì vậy liền tin rằng Vân Khởi đã trở lại, nàng cảm thấy cũng có khả năng là "Vân Khởi" đã biết khôn sau nhiều lần thất bại.
Bất quá chuyện này cũng không ngăn được nàng làm nũng, nàng chỉ muốn từ sự ấm áp từng dễ dàng có được này, lấy lại chút sức mạnh.
"Tất nhiên rồi, ai bắt nạt thỏ con của chúng ta, chị sẽ đánh người đó." Vân Khởi ôm Lâm Thần, hạ quyết tâm, nhất định phải nuôi thỏ con yêu quý của mình trở lại dáng vẻ mượt mà như xưa.
Cô không hỏi tại sao trên tay lại có xiềng xích, cũng không hỏi Lâm Thần có thể tháo xích ra không, điều quan trọng nhất bây giờ là an ủi thỏ con đang bị hoảng sợ trong lòng, mọi thứ đợi Lâm Thần khỏe lại rồi nói.
"Thật sự?"
"Thật sự." Vân Khởi trả lời, cùng là hai từ, nhưng giọng điệu khác nhau.
"Sau này sẽ nói cho chị biết." Thỏ con đem "khẩu phần ăn" biến thành gối dựa, cọ qua cọ lại.
"Nhưng mà chị muốn ngay bây giờ giúp thỏ con của chúng ta trả thù." Vân Khởi cũng học giọng điệu của Lâm Thần, ủy khuất nơi.
"Nói sau đi."
"Được rồi, được rồi."
Sau đó cả hai rơi vào im lặng, Vân Khởi muốn hỏi một chút gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Chị đừng nghĩ đến việc ra ngoài, bây giờ chị không còn là đại công tước như trước nữa, ra ngoài sẽ bị bắt vào tù." Omega đột nhiên lên tiếng, không còn giọng điệu làm nũng giống như vừa nãy.
- --------------
Editor: tính làm để sáng mai up mà VK được về rồi vui trong lòng quá nên ráng cho xong up luôn. Còn mai thì hên xui nhe, mấy tháng cuối năm cũng hơi bận á 😭🫶🏻 Mọi người ủng hộ em nó nhoé, vote cho em nó nhoé.
p/s: đọc lại câu nói lúc mẹ VK tặng dây chuyền cho VK đi mn, ẩn ý thật sự. Ngủ một giấc là về nhà 😭
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT