Lâm Dao Dao hy vọng Vân Khởi có thể hiểu lầm, sau đó lại dùng thái độ trước đây để đối xử với Lâm Thần.
"Ngài có thể tìm thử đồ của chị ấy. Em nhớ chị có một cuốn sách tên là Hồ Walden, trên đó có rất nhiều bức vẽ đơn giản. Những bức tranh đó đều là chị ấy và Alpha lúc nhỏ đó, cũng chính là Mục Mộ, cùng nhau vẽ. Đó là hình vẽ vẽ những ước mơ về cuộc sống tương lai."
Lâm Dao Dao lúc còn nhỏ đã từng nhìn thấy cuốn sách quý báu đó của Lâm Thần, và vì chạm vào nó mà lần đầu tiên bị Lâm Thần đánh như con không đẻ.
Hình ảnh Lâm Thần nổi điên cho đến bây giờ vẫn còn in sâu trong trí nhớ. Lâm Dao Dao cũng không ngờ Lâm Thần lại thực sự dám đánh mình. Trước đây lúc cô cắt áo hay ném cặp sách của Lâm Thần, Lâm Thần cũng không có phản ứng gì. Nhưng lần đó chỉ chạm vào một cuốn sách cũ, Lâm Thần liền bùng nổ.
Cô không biết tại sao cuốn sách đó lại có nhiều bức vẽ đơn giản như vậy, nhưng Lâm Dao Dao cũng không ngại đổ thêm dầu vào lửa làm bẩn danh tiếng của Lâm Thần. Không một Alpha nào có thể chịu đựng được việc Omega nhà mình dan díu với một Alpha khác, Lâm Dao Dao nghĩ, cười thầm. Sao cô có thể để yên cho Lâm Thần hạnh phúc như vậy, trong khi mình phải kết hôn với một Alpha tầm thường, vô danh? Dựa vào cái gì!
Cô có chút cảm thấy biết ơn bản thân của quá khứ. Lúc Mục Mộ tìm đến cô, cô đã giả vờ rằng mình có mối quan hệ rất tốt với Lâm Thần. Thực tế ban đầu Mục Mộ đến tìm cô là để hỏi xem gần đây Lâm Thần có gặp vấn đề gì về sức khỏe không. Từ đó cô đã lợi dụng cơ hội để trò chuyện với Mục Mộ nhiều hơn, cũng thành công biết được Mục Mộ vậy mà đã được gặp Lâm Thần lúc còn nhỏ.
Thật là một sự trùng hợp, không phải sao?
"Đại công, ngài... có thể giúp em không? Em không muốn kết hôn với Alpha đó. Em không thích người đó." Lâm Dao Dao hạ giọng, khẩn cầu Vân Khởi: "Em không giống như chị em. Em rất ngoan, ngài biết mà, em vẫn luôn rất nghe lời."
Kết hôn với Vân Khởi cũng không phải là một lựa chọn tồi, không phải sao?
So với Alpha vô danh kia, cô thà lấy Vân Khởi còn hơn.
Đáp lại cô chỉ là tiếng bíp bíp quen thuộc.
Mặt Lâm Dao Dao liền trở nên méo mó, tay ném điện thoại ra xa, còn miệng thì liên tục nguyền rủa Vân Khởi cùng Lâm Thần.
Không lâu sau, cô bật cười, tiếng cười càng ngày càng lớn hơn, khuôn mặt càng ngày càng trở nên điên dại.
Cô không mất mát gì cả, cô vẫn chưa thua, cô vẫn còn thời gian để tìm cách từ chối cuộc hôn nhân này. Nhưng còn Lâm Thần thì sao? Sau cuộc gọi này, Lâm Thần sẽ không thể tiếp tục cuộc sống yên ổn như hiện tại nữa.
Giống như vừa nghĩ ra chuyện gì đó, Lâm Dao Dao gọi điện cho Mục Mộ, dùng cùng số điện thoại vừa gọi cho Vân Khởi.
Cũng không biết Lâm Thần có ma lực gì mà có thể làm cho những Alpha này, hết người này đến người khác, chặn cô ấy.
"Alo?"
"Chào chị." Lâm Dao Dao cười nói, còn chưa hoàn toàn hồi phục từ cảm xúc lúc nãy, giọng điệu của cô nhẹ bẫng, giống như đang bay trên mây.
"Khoan cúp máy đã, sao các người ai cũng như nhau vậy?" Lâm Dao Dao nũng nịu. Cô biết giọng điệu này sẽ làm Mục Mộ khó chịu, nhưng cũng có sao đâu, cô chẳng quan tâm. Miễn bản thân vui vẻ là được.
"Em làm như vậy không phải là đang lo lắng cho chị em thôi sao. Dạo này em ngủ nhiều, mơ thấy những chuyện hồi nhỏ." Lâm Dao Dao ngừng lại một lát. "Chị em lúc nhỏ có thích một Alpha, hình như là gặp ở hồ Walden. Em nhớ lúc trước chị có nói là chị gặp chị em ở hồ Walden, đúng không?"
Rất tốt, Lâm Dao Dao nghe thấy tiếng thở của Mục Mộ nặng hơn một chút.
"Chị ấy có một cuốn sách tên là Hồ Walden, bên trong có những bức vẽ đơn giản của chị, miêu tả những cảnh mà chị ấy tưởng tượng. Nhưng sau này Alpha đó hình như không còn nữa, tìm khắp đế đô cũng tìm không thấy. Cho nên sau đó chị ấy cũng dần dần không nghĩ đến nữa, chôn chặt những ảo tưởng đó vào trong lòng. Chỉ là sau này chị ấy đã hình thành thói quen đến hồ Walden, cứ lúc rảnh lại thích đến đó ngồi. Nói không chừng là do chị ấy muốn gặp lại Alpha lúc nhỏ kia."
Lần trước Mục Mộ từng nói chị ta và Lâm Thần chỉ gặp nhau một lần, chính là ở hồ Walden, về sau cũng không có thêm bất kỳ liên hệ nào. Cho nên lúc nói chuyện với Mục Mộ, Lâm Dao Dao đã thay đổi câu chuyện, nói rằng Lâm Thần nhớ đến Alpha hồi nhỏ mà mình chỉ gặp một lần, thuận tiện bỏ qua chi tiết "sau đó họ còn có nhiều chuyện xảy ra," như cô đã nói với Vân Khởi. Cô muốn làm cho Mục Mộ hiểu lầm và nghĩ rằng mình là Alpha mà Lâm Thần thích lúc nhỏ.
Chưa kịp để Mục Mộ hỏi thêm, Lâm Dao Dao đã cúp máy.
"Ha ha ha..." Trong phòng bệnh một người, tiếng cười ma quái của Omega vang lên.
Bây giờ Lâm Dao Dao đã có thể khẳng định Lâm Thần hồi nhỏ quả thực có thích một Alpha. Cô không nghĩ rằng người đó là đại công. Đại công luôn đối xử thô bạo với Lâm Thần, làm sao Lâm Thần có thể thích cô ta được?
Cho nên nếu đại công hỏi Lâm Thần về chuyện đó, chắc chắn Lâm Thần sẽ cảm thấy lúng túng, vậy thì đại công sẽ hiểu lầm. Sau đó sẽ xảy ra những chuyện khiến Lâm Dao Dao hả hê.
Để sự hiểu lầm này thêm phần chân thực, cô còn cung cấp cả tang chứng và vật chứng. Tang chứng chính là Mục Mộ - cô ta thực sự đã gặp Lâm Thần lúc còn nhỏ, dù giữa họ có xảy ra chuyện gì hay không, Lâm Dao Dao cũng không quan tâm. Còn vật chứng chính là cuốn Hồ Walden đã ngả vàng. Hồi nhỏ cô thực sự đã thấy rất nhiều bức vẽ đơn giản trong đó.
Trước đây cô cũng đã về nhà tìm lại cuốn sách đó ở, nhưng không tìm thấy. Nghĩ đến Lâm Thần quý trọng cuốn sách đó như vậy, hẳn đã mang đến đại công phủ đi.
Vậy thì chẳng phải đại công sẽ... dễ dàng tìm thấy nó sao?
"Hé hé hé..." Nghĩ đến chuyện Vân Khởi có thể đang tức giận đi tìm cuốn sách kia, hoặc là đã tìm được rồi, bây giờ thì đang lật xem nó, nhìn những bức vẽ bên trong đó, Lâm Dao Dao nhịn không được mà bật cười.
Này có thể trách cô sao? Cô bất quá chỉ là người trợ lực thêm một chút thôi. Nếu có trách, thì hãy trách Lâm Thần vẫn còn giữ cuốn sách kỷ niệm với người cũ trong nhà người mới. Nếu có trách, thì hãy trách Lâm Thần không biết giữ mình, lúc đó còn nhỏ vậy mà đã học cách quyến rũ Alpha, chỉ gặp Mục Mộ một lần ở hồ Walden mà đã làm cho một Alpha thuộc quân đội nhớ nhung suốt bao nhiêu năm. Cho đến tận khi lớn lên trở về đế đô, phát hiện Lâm Thần đã kết hôn vậy mà Mục Mộ vẫn quyến luyến không quên.
Nghĩ đến chuyện này, Lâm Dao Dao liền nhịn không được mà nghiến răng.
Hiện tại Mục Mộ cũng coi như là một người có tiếng trong quân đội, mỗi ngày đều luôn theo sát vị lão tướng quân kia, vẫn còn độc thân. Một người như vậy lại thích Lâm Thần.
Nếu Mục Mộ thích cô, nói không chừng cô có thể nhờ mẫu thân tìm cách giúp Mục Mộ tranh giành vị trí đó. Nhưng hiện tại, Mục Mộ lại dại dột đi thích Lâm Thần, vậy cô còn có thể làm gì đây?
Mục Mộ chắc chắn sẽ không bao giờ đạt được vị trí đó, vì đại công sẽ không tha cho cô ta. Đại công cũng sẽ không tha cho Lâm Thần, dám làm cô ta bẽ mặt, dám cho cô ta đội nón xanh, và cũng sẽ không tha cho Mục Mộ, người khiến cô ta hổ thẹn.
......
Sau khi cúp máy Lâm Dao Dao, sắc mặt của Vân Khởi bắt đầu tối sầm lại.
Cô đang suy nghĩ về giấc mơ vừa nãy, liệu đó có phải là một giấc mơ tiên tri, dự đoán sau khi Lâm Thần biết Mục Mộ là Alpha lúc nhỏ kia, nàng ấy sẽ không ngần ngại mà rời bỏ mình.
Cuốn sách mà Lâm Dao Dao nói, cô đã từng thấy nó rồi, hơn nữa còn là Lâm Thần đưa cho cô đọc.
Theo lời Lâm Dao Dao... quả nhiên những ký ức mà lần trước cô nhìn thấy vẫn còn tiếp nối sao?
Mục Mộ và Lâm Thần sau đó còn có chút giao tiếp.
Có lẽ hiện tại Lâm Thần vẫn chưa biết chuyện này, vẫn chưa nhận ra Mục Mộ.
Nhưng cô sẽ không buông tay, hiện tại Lâm Thần không biết, vậy thì cô sẽ khiến cho Lâm Thần vĩnh viễn cũng không biết.
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vừa phát hiện ra mình đã sao chép thiếu một đoạn π_π, đây là phần cuối cùng của chương trước!
- --------------
Editor:
Tới chương này là cũng được kha khá rồi, các bạn có thể cho mình biết một vài cảm nhận của các bạn về bộ này được không.
Khen chê gì cũng được, tại bộ này là bộ đầu tiên, mình muốn xem thử xem mọi người thấy như nào. Hay hay dở, trên thang điểm 10 thì được bao nhiêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT