Hôm nay ngày mười bảy tháng hai, trong cuộc đời của cô - Cao Linh được gọi là tháng may mắn nhất trong năm bởi vì tháng này cô sẽ không gặp bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Cũng vì vậy nên hôm nay cô được nhận lương trọn vẹn nhất trong năm cô đi làm đó nên Cao Linh nổi hứng đi mua một chiếc váy màu trắng để cô mặc vào ngày sinh nhật hai mươi hai tuổi của cô sắp tới nên đi vào một cửa hàng gần đó. Trùng hợp đó là cửa hàng của tập đoàn Phong.
Triệu mới mở nên giá cả đang còn rẻ lại là ngày khai trương nên Cao Linh liền thoải mái đi vào. Cao Linh không để ý thấy có người đàn ông đang nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt khó hiểu.
Mạc Quân anh là người có trí nhớ gặp là không quên nhưng nhìn thấy cô anh cảm thấy cô quen thuộc mà không nhận ra cô là người đã từng gặp chỉ cảm thấy rất thân thuộc cảm thấy cô có gì đó thu hút anh.
Nhìn lại cô không nỗi bật cũng không quá cao nhưng cũng là mét sáu tám, mái tóc dài tới nửa lưng đi bằng đôi giày đế bằng có vẻ hơi cũ, dáng người cô mảnh mai nhìn có vẻ rất gầy nhìn thấy là biết rất trẻ chắc chưa đến hai mươi tuổi. Còn bản thân anh cao mét tám mặc trên người bộ vest công sở, khuôn mặt phương đông tuyệt trần nhìn ra khí chất mạnh mẽ toát lên vẻ cấm dục nhìn có vẻ rất trẻ nhưng anh cũng đã gần hai mươi lăm tuổi.
Anh nhìn thấy cô đã đi xa thì lấy điện thoại ra gọi cho thư kí bảo đi điều tra cô, muốn xem cô là ai lại khiến anh có cảm giác thân thiết.
Cao Linh về đến phòng trọ liền vào nhà tắm, tắm xong cô đi ra trên người là bộ áo ngủ hình doremon siêu cute, ngồi xuống bàn trang điểm sấy khô tóc xong liền leo lên giường và cầm điện thoại lên.
Chơi điện thoại một lát lại thấy có tin nhắn, cô nhấp vào, là tin nhắn của chủ trọ bảo là nhà cần thu lại để cho cháu gái về nước nhưng chưa cần gấp và cho cô một tháng tìm nhà khác.
Cô trả lời chủ trọ xong liền lăn ra ngủ mà không biết thông tin cá nhân của bản thân lại nằm trên một chiếc bàn của tầng cao nhất tập đoàn Phong Triệu.
Mạc Quân cầm tài liệu của cô trên tay lại cảm thấy có gì không đúng, một người có tính nhạy bén như anh cũng không biết sai ở chỗ nào liền bỏ tài liệu xuống. Một hồ sơ đơn giản: Cô nhi, không nơi nương tựa cũng hay gặp chuyện ngoài ý muốn vì thế những người xung quanh cô đều giúp đỡ cô không ít, học vấn không nhiều.
Ai ngờ trong tài liệu có một tờ giấy nhớ nhỏ rơi ra, trên đó viết: Cao Linh tôi nhất định sẽ thành công thoát khỏi biệt danh quạ đen này, nhất định sẽ làm được.
Mạc Quân cầm tờ giấy nhớ lên thấy nét chữ này lại làm cho anh cảm giác quen thuộc, anh lại có chút thêm tò mò về cô: Rốt cuộc cô là ai lại khiến anh luôn có cả giác thân thiết?
Ngày hôm sau, Cao Linh dậy sớm rửa mặt và ra khỏi phòng trọ, xuống dưới nhà cô ghé vào quán ăn sáng và mua một chiếc bánh mì như mọi ngày. Ăn xong cô ra khỏi quán và đi bộ tới quán cà phê cô làm việc và bắt đầu một tuần làm việc mới. Trong tuần cô phạm phải ba lỗi nhỏ và bị trừ một ngày lương.
Cứ thế hai tuần lại trôi qua nhưng Mạc Quân không tới gặp cô được lần nào vì anh đi công tác ở nước ngoài hôm nay mới về. Tối đó anh tới, nhìn thấy cô đang cúi đầu xin lỗi khách hàng vì không may đổ nước lên cô gái kia.
Vì cô mắc lỗi nên chủ cho cô về nghỉ trước, anh nhìn cô đi ngang qua anh mà không nhìn anh một cái cảm thấy hơi buồn nhưng vì vậy mà anh biết là cô không quen anh.
Cứ thế mà ngày qua ngày, cứ hai hoặc ba ngày gì đó cô sẽ phạm lỗi nhỏ một lần như giao nhầm bàn hay là không may đổ nước trúng khách nhưng cho dù như thế nào thì cô đều cúi đầu xin lỗi rất nhanh và tự giác đền cho khách trước.
Chủ quán và khách quen biết cô là cô nhi nên không đuổi cô đi nhưng sẽ phải trừ lương của cô hy vọng cô lấy đó làm cố gắng cũng những người khách quen thi thoảng còn chỉ dạy cho cô không ít kinh nghiệm.
Còn hai ngày nữa là đến sinh nhật cô, nhưng bản thân cô cảm thấy thân thể cô có gì đó nó làm cô càng ngày kém dần, nên cô xin chủ quán nghỉ một ngày và một nghỉ của cô nữa thế là cô nghỉ hai ngày.
Cô muốn sinh nhật lần mười chín tuổi này của cô sẽ kết thúc chuỗi ngày đen đủi của cô vì thế mà cô tiêu một ngày lương của mình đặt một chiếc bánh kem vào đêm ngày sinh nhật của cô. Nhưng buổi tối đó lúc cô đi nhận bánh đã đặt lại gặp chuyện mà Cao Linh không ngờ tới là tiếng 'rầm' rất lớn kia chính là tai nạn giao thông. Tài xế uống rượu nên vượt đèn đỏ và đâm trúng ngay cô đang đi qua đường khiến cô phải vào viện sống thực vật trong ngày sinh nhật mười chín tuổi của mình. Lúc đó cô chỉ đi ngang qua đường đèn đỏ dừng xe cộ lại nhưng lại gặp tài xế say rượu đâm phải cô.
Mạc Quân đang định tới nơi làm việc của cô gặp cô nhưng lại gặp cô bị xe tông bị lộn rất nhiều vòng trên đường mà tài xế đang định bỏ trốn. Anh lập tức nói với trợ lí của mình với giọng rất gắt:
- Đi bắt tên tài xế đó, nhanh!
Còn bản thân anh chạy nhanh tới bên cô đỡ cô ngồi dậy và liên tục gọi tên cô. Có lẽ do cảm giác gì đó với cô nên anh cũng không biết bản thân mình lại lo lắng quan tâm một người mà mình chưa biết rõ về người ta cũng không có quan hệ gì.
Nhưng lúc này cô đã rơi vào hôn mê, anh nhanh chóng ôm cô dậy và vội tới bệnh viện. Tại hiện trường đó không có nhiều người nhưng vì tai nạn nên có nhiều người quây lại xem thì thấy một vũng máu rất lớn ở giữa đường lớn cùng với một chiếc túi sách của con gái và một chiếc bánh sinh nhật, còn có chiếc xe ô tô con trên đầu còn đính đầy máu và bên cạnh có hai vệ sĩ đang giữ lại một gã đang uống rượu có vẻ muốn bỏ trốn.
Mọi người nhìn vào là biết say rượu lái xe đến nỗi đâm người còn định chạy trốn, có người cầm điện thoại gọi ngay cho cảnh sát.