"Quả là câu chuyện hay, vậy nên...ý của bà là, chiếc gương này chính là Song Trùng Quang?"

Cô gái không khỏi cảm khái câu chuyện mà bà lão vừa kể và đương nhiên cô cũng hiểu hàm ý đằng sau câu chuyện ấy rồi.

Bà lão chỉ mỉm cười lắc đầu:"Cô bé...nếu đã nhìn thấy nó, thì cháu sẽ là chủ nhân tiếp theo của nó, nhưng nhớ kỹ, người nhìn thấy song trùng của bản thân trước...sẽ không qua khỏi ngày thứ 3!"

Bà lão chỉ lẳng lặng nhìn cô gái cầm lên một vật từ kệ hàng, sau đó nhìn vào không khí, quả nhiên sắc mặt của cô có chút ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng trở về bộ dạng vô cảm ban đầu.

"Đúng là một trò đùa thú vị, vậy chiếc gương này cháu xin phép được đem đi."

Cô gái nói xong liền quay người rời đi.

Lúc này bỗng trong đầu bà lão xẹt qua một hình ảnh lạ, sắc mặt bà liền tái nhợt, miệng không ngừng lẩm bẩm:"Nữ Vương...xin hãy bảo vệ con bé...xin người phù hộ hai đứa nó vượt qua kiếp nạn này..."

Bước chân đang đi của cô gái bỗng nặng trĩu, xung quanh liền có những làn sương mờ ảo chặn lối cô.

Cô gái ấy không hề tìm được phương hướng cho mình, cô chỉ biết lê bước chân nặng trĩu tiến về phía trước.

Bỗng cô rất mệt, rất rất mệt, rất muốn ngủ một giấc thật dài...Nhưng bên tai lại truyền đến một giọng nói trầm ấm quen thuộc, giọng nói đó dường như đang gọi tên cô...nhưng cô lại không nghe rõ âm thanh ấy...

...

Phó Tuần nhìn người vừa tự ý bước vào phòng cấp cứu thì rất tức giận:"Ai cho phép anh vào đây!"

Người đàn ông nọ không trả lời, anh ta tiến đến cầm lấy mấy sốc nhịp tim từ tay của cô y tá còn đang ngơ ngác.

"Khi cấp cứu phải tập trung, một phút lơ là của các người, hậu quả rất nghiêm trọng!"

Anh ta nói xong liền đẩy Phó Tuần ra, sau đó vô cùng thuần thục mà làm các động tác cấp cứu.

Tuy Phó Tuần rất tức giận, nhưng anh cũng phải công nhận, tên bác sĩ lạ mặt này...quả thực chuyên nghiệp hơn bất cứ ai có mặt ở đây.

Hiện tại tình trạng của Mộ Nhược Vi vô cùng nguy hiểm, anh không có thời gian đôi co với tên lạ mặt này, chỉ có thể cố gắng phối hợp với anh ta cấp cứu cho cô gái nhỏ này.

Những người còn lại cũng nhận ra Phó Tuần đã chấp nhận người bác sĩ lạ mặt này, nên cũng nhanh chóng ổn định tinh thần hỗ trợ hai người họ.

Nhưng tài năng của người đàn ông này khiến Phó Tuần thật sự có chút bất lực.

Anh ta quả thực đã hồi phục được nhịp thở ổn định cho Mộ Nhược Vi, mà không cần đến sự giúp đỡ của bất kỳ ai.

Bỗng Phó Tuần cảm thấy mình trở nên thừa thãi trong căn phòng này.

Suy nghĩ một lúc, anh lặng lẽ mở cửa ra ngoài trước, dù sao cũng chẳng cần đến anh nữa, ra ngoài trấn an tên ma quỷ kia có ý nghĩa hơn.

Nhìn thấy đèn phòng cấp cứu vẫn chưa tắt, nhưng Phó Tuần đã bước ra, Tịch Cảnh Dương không khỏi nhíu mày.

Phó Tuần đương nhiên nhìn thấy ánh mắt đó của anh, liền giơ hai tay lên xin hàng:"Đừng nhìn tôi!"

"Sao cậu ra đây? Tiểu Vi sao rồi?" Tịch Cảnh Dương khàn giọng hỏi.

Phó Tuần tiến đến ngồi xuống cạnh anh:"Tên bác sĩ vừa vào ban nãy...nhìn thấy không?"

Tịch Cảnh Dương liền nhớ lại, quả thật vài phút trước đã có một vị bác sĩ đẩy cửa vào trong, nhưng anh chỉ nghĩ người đó là do Phó Tuần gọi đến.

"Anh ta có vấn đề?"

Phó Tuần lắc đầu:"Đúng là có vấn đề, nhưng vấn đề lớn nhất là...y thuật của tôi thua kém người ta! Tôi ở lại trong đó để làm gì?"

Tịch Cảnh Dương liền hết sức kinh ngạc:"Anh ta cứu được Tiểu Vi rồi?"

Phó Tuần nghiêm túc kể lại tình hình:"Triệu chứng dị ứng của Mộ Nhược Vi có chút lạ, ban nãy còn có biểu hiện của sốc phản vệ, quả thực tôi chưa từng gặp trường hợp này bao giờ."

"Hình như Tiểu Vi bị dị ứng hải tôm rất nghiêm trọng, có lần đám người của Tống Ngọc Linh bỏ tôm vào thức ăn của cô ấy, khiến cô ấy không thể đi học suốt một tháng vì mẫn đỏ trên người."

Lăng Giao nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, liền lên tiếng.

Nhưng chỉ nhận lại ánh mắt phủ nhận từ cả ba người đàn ông, con hơi có chút lúng túng liền quay mặt sang hướng khác, tiếp tục im lặng.

Cũng phải, ở đây chỉ có mỗi Lăng Giao không biết Mộ Nhược Vi hiện tại là giả, nên việc Mộ Nhược Vi thật dị ứng tôm và Mộ Nhược Vi hiện tại bị dị ứng thứ gì đó là hai chuyện không liên quan gì nhau.

Nhưng Phó Tuần như nhớ ra điều gì đó, liền quay sang nói cho Tịch Cảnh Dương biết:"Là rượu! Có thể là rượu! Nhưng vẫn phải đợi báo cáo sao cấp cứu mới chắc chắn được."

Tịch Cảnh Dương hơi đơ người:"Vì sao...cậu nghĩ là rượu?"

Phó Tuần:"Tên bác sĩ quái gỡ ban nãy, vừa vào phòng đã kêu chuẩn bị thuộc ức chế dị ứng chất cồn...cho nên tôi nghĩ nguyên nhân dị ứng có liên quan đến rượu.

Trước lúc cô ấy bị thế này, có phải đã uống rượu không?"

Tịch Cảnh Dương nhớ lại hành động của mình ban nãy, liền biết nguyên nhân khiến cô gái nhỏ phải chịu khổ, trong lòng liền vô cùng khó chịu và tội lỗi.

...----------------....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play