Chiếc Rolls Royce Phantom màu đen dừng lại ở một ngã ba gần với nhà họ Mộ, người đàn ông đang tựa lưng vào ghế sau ánh mắt khép hờ thì người tài xế phía trước dè dặt lên tiếng.

"Tịch Tổng, đến rồi."

Mục Hành từ ghế lái phụ quay xuống nhìn người đàn ông ăn mặc có chút bình bường, đang thu liễm lại khí chất áp bức của mình thì liền tò mò mà hỏi:"Tịch Tổng, sao lại không đến thẳng Mộ Gia, lại dừng lại ở chỗ xa như vậy?"

Ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông khẽ động rồi dần mở ra, hướng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe.

Anh im lặng mấy giây, rồi vẫn không trả lời mà lấy giỏ quà bên cạnh sau đó đẩy cửa xe bước xuống.

Mục Hành hơi lo lắng cho ông chủ của mình nên đòi đi cùng anh đến Mộ Gia, nhưng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tịch Cảnh Dương bảo anh ta ở yên trong xe đợi mình.

Còn một mình Tịch Cảnh Dương quay người đi bộ về phía nhà họ Mộ.

Thật ra anh cố tình giấu đi thân phận của mình cũng là có lí do của anh.

Suy cho cùng cô ấy cũng không phải là Mộ Nhược Vi thật, nếu anh dùng thân phận người của Tịch Gia thì sẽ khiến cho quan hệ của anh và Mộ Nhược Vi dính chặt với nhau.

Rồi vẫn sẽ có một ngày Mộ Nhược Vi thật sẽ trở lại, hay chính cô ấy sẽ lấy lại được ký ức của mình.

Anh chỉ biến cô ấy thành Mộ Nhược Vi để cô ấy luôn nằm trong tầm mắt của anh, chứ không phải khiến cô trở thành kẻ thay thế cho bất kỳ một ai.

Vì vậy anh không muốn cái tên Tịch Cảnh Dương và Mộ Nhược Vi sẽ dính lấy nhau, vì cái tên anh muốn đi cùng đến hết đời này là một cái tên khác.

Tiểu Kỷ, xin lỗi cho sự ích kỷ này của anh và cả...!cô gái chưa từng gặp mặt kia, nếu có thể anh nhất định bù đắp cho cô, tuyệt đối sẽ không khiến cô phải chịu bất kỳ thiệt thòi gì, nhưng lần này hãy để anh ích kỷ một lần mà làm theo ý mình đi.

Bước chân của anh dừng lại trước cổng nhà Mộ Gia, anh tiến lên nhấn chuông cửa vài cái.

Rất nhanh một người phụ nữ trung niên liền tiến ra mở cửa, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới rồi lên tiếng hỏi:"Cậu đến tìm ai?"

Tịch Cảnh Dương lúc này không còn bộ dạng của một tổng tài lạnh lùng như trước nữa, anh mặc một chiếc áo thun trắng khoác bên ngoài là một chiếc áo sơ mi sọc caro đen cùng với chiếc quần jeans khiến cho một người đàn ông 27 tuổi như anh, trông như một cậu học sinh cấp ba vậy.

Đặc biệt trên gương mặt anh luôn là một nụ cười ấm áp và ngọt ngào, anh đưa túi quà trên tay mình cho người phụ nữ trung niên kia rồi lên tiếng chào bà.

"Chào dì, cháu là bạn học của Tiểu Vi, hôm nay cậu ấy không đến trường, nên cháu nghĩ cậu ấy không khoẻ nên đến đây thăm cậu ấy, không biết Tiểu Vi có nhà không?"

Gương mặt người phụ nữ thoáng có chút bối rối:"Chuyện này..."

Bỗng phía sau bà ta vang lên tiếng nói:"Dì Châu, là ai vậy?"

Một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy ngủ màu trắng bước đến chỗ họ, sau đó nhìn về phía Tịch Cảnh Dương như đang suy xét điều gì đó, rồi lên tiếng hỏi lại:"Cậu là ai? Đến đây giờ này có việc gì?"

Dựa theo những gì đã điều tra trước đây, cùng những thông tin mà anh đã đưa cho Mộ Nhược Vi, thì làm sao Tịch Cảnh Dương lại không biết đây chính là cô "chị gái" trà xanh của Mộ Nhược Vi.

Nhưng anh không hề tỏ thái độ ra mặt, vẫn vui vẻ mà chào cô ta một tiếng:"Chào chị, em là bạn học của Tiểu Vi, em đến tìm bạn ấy."

"Bạn học sao?" Mộ Nguyệt Vũ nhìn Tịch Cảnh Dương sau đó liền suy ngẫm một lúc.

Đúng là cậu bạn này trong rất trẻ, gương mặt cũng rất đẹp trai, chính là kiểu tiểu thịt tươi điển hình.

Nhưng một người như cậu ta lại thân thiết với con tiện nhân Mộ Nhược Vi kia đến thế à?

Tịch Cảnh Dương liền gật đầu:"Đúng vậy ạ, không biết chị có thể gọi Tiểu Vi ra giúp đây giúp em được không? Em chỉ muốn xác nhận cậu ấy vẫn ổn thôi, dù sao tuần tới cũng bước vào kì thi đại học rồi, nếu nghỉ học sẽ không tốt lắm đâu."

Mộ Nguyệt Vũ liền cười lạnh:"Chẳng phải cô ta bị đuổi học rồi sao? Dù sao dính phải tội gian lận sẽ không một ngôi trường nào chứa chấp cô ta cả."

Tịch Cảnh Dương vẫn duy trì nụ cười trên gương mặt:"Đuổi học sao? Chị không nhằm chứ? Tiểu Vi là học bá thiên tài của Trường Số 1, làm sao có chuyện bị đuổi học do gian lận chứ?"

Mộ Nguyệt Vũ thoáng chấn động:"Cậu nói cái gì?"

Chẳng phải trước đó cô ta đã bị đuổi học rồi sao? Sao có thể biến thành học bá gì đó được? Cậu ta đang nói phét sao?

Tịch Cảnh Dương liền tỏ vẻ khó hiểu:"Có phải chị có hiểu làm gì không, dù sao thành tích cô ấy tốt như vậy, còn là đối tượng trạng nguyên năm nay, làm sao nói đuổi là đuổi được?"

Mộ Nguyệt Vũ liền trợn tròn mắt, cô ả tiện nhân kia không phải đã ngủ cùng với toàn bộ thầy giáo của trường đó chứ.

Nhưng cô ta vẫn cười khinh bỉ một cái:"Vậy sao? Nhưng mà tiếc thật, con bé không có ở nhà, từ lâu rồi con bé chưa hề trở về Mộ Gia lần nào."Chắc chắn là đi tìm lão già kim chủ nào đó của nó rồi.

Ánh mắt của Tịch Cảnh Dương khẽ thay đổi, nhưng vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh như thường:"Cô ấy thật sự không có ở nhà sao?"

Mộ Nguyệt Vũ liền tỏ vẻ bất lực:"Thật sự là như vậy, dù sao đời sống con bé có chút loạn...

haiz...chuyện này chị cũng không quản được.

Nhưng mà cậu..."

Cô ta còn chưa nói hết, Tịch Cảnh Dương đã không giữ được vẻ mặt tươi cười nữa, anh quay người rời đi trong sự kinh ngạc của Mộ Nguyệt Vũ và người phụ nữ trung niên kia.

Lúc này anh nhấc điện thoại lên gọi cho Mục Hành, khi thiết bị vừa kết nói, không đợi Mục Hành lên tiếng, anh liền lạnh giọng ra lệnh:"Mau tìm kiếm vị trí của cô ấy!" Nói xong anh liền dập máy.

Trong đêm đen tĩnh lặng, người đàn ông đang toả ra khí lạnh toàn thân như một ác ma vừa bò lên từ địa ngục khiến cho ai đứng gần đó cũng có chút rùng mình.

Người quản gia bí ẩn nhận hàng giúp, cô không hề trở về Mộ Gia, Mộ Trạch càng sẽ không bởi vì cô sẽ không làm phiền đến Mộ Lão Gia Tử, cô cũng không có ai thân thích ở đất Long Thành này, vậy cô đã đi đâu? Nhất là về người đàn ông kia, anh ta mang đến cho anh một cảm giác uy hiếp vô cùng mạnh mẽ.

...----------------....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play