Có trời mới biết lúc này trong lòng của lão quản lý đang gào thét cỡ nào. Nhìn từng mảnh vụn của chiếc đĩa trên nền đất, mà lòng ông đau như có triệu triệu vết dao cứa vào tim. Dù vậy, so với việc khiến bạn của đại boss khó xử, rồi kéo theo đại boss không vui, thì thân là người chịu trách nhiệm hoàn toàn cho việc chiêu đãi, ông chỉ có thể cắn răng lãnh hết mà thôi.
Về phía nhóm bạn của Kỷ Thần H, sau khi biết được những vật dụng sang trọng và tinh xảo trên bàn là vật dùng thử không tính phí phụ thu, ba cô gái đã trở nên thoải mái hơn, không còn quá căng thẳng như lúc đầu.
Mục Duyệt Hề nhìn thấy một quyển sổ màu đen được thiết kế một cách vô cùng tinh tế ở trước mặt, không cần nghĩ liền biết nó chính là menu. Cô liền giơ tay ra muốn lấy xem, nào ngờ tay còn đang ở không trung thì vật trước mặt đã biến mất.
Lão quản lý cầm quyển sổ đen trên tay, mỉm cười nói:“Xin lỗi tiểu thư, mọi vật ở phòng này đều đang trong quá trình thử nghiệm, hiện tại vẫn chưa chính thức đưa vào sử dụng. Vậy nên các món ăn trong menu vẫn chưa hoàn thiện lắm.”
Mục Duyệt Hề ngơ ngác:“Vậy…vậy sao? Vậy chúng tôi…gọi món thế nào?”
Lão quản lý lịch thiệp hỏi lại:“Vậy các vị tiểu thư có đặc biệt thích món gì và không thể ăn gì hay không? Phía nhà bếp sẽ có sắp xếp và đem đón những món ăn phù hợp với mọi người.”
Cả ba cô gái liền cười cười xua tay nói:“Chúng tôi không kén ăn, các ông cứ chuẩn bị vài món bình thường là được rồi.”
Kỷ Thần Hi thoáng nhìn qua menu trong tay lão quản lý, cong môi nói:“Không cay, không cồn, còn lại sao cũng được.”
Triều Nguyệt ngồi cạnh Kỷ Thần Hi tò mò lên tiếng hỏi:“Hi Thần, cậu không ăn cay được sao?”
Kỷ Thần Hi lắc đầu:“Bảo Bảo nhà tớ không thích ăn cay.”
Triều Nguyệt không hỏi thì thôi, vừa hỏi liền bị nhét cẩu lương:"…"
Đường Tử vẫn không biết sợ là gì, dù sao cô cũng đu couple nhan sắc của cả hai từ lâu, lại hỏi:“Vị kia nhà cậu cũng không thể uống rượu à?”
Lần này đến lượt Tịch Cảnh Dương trả lời thay:“Xin lỗi, anh lái xe, tránh đồ có cồn sẽ tốt hơn.”
Tịch Cảnh Dương không muốn có quá nhiều người biết Kỷ Thần Hi bị dị ứng với cồn. Dù sao thì đây cũng là điểm yếu của cô, tránh để kẻ xấu lợi dụng nó mà gây hại cho cô.
Đồ ăn hiện nay có rất nhiều món dùng rượu trắng hoặc rượu tây để nấu, vậy nên phòng được cứ phòng và đó cũng điều mà mấy cô gái nghĩ đến, vì đó là điều bình thường, nên không ai lấy làm nghi ngờ.
Lão quản lý hỏi xong, lịch sự cúi chào ra khỏi phòng để chuẩn bị món ăn. Kỷ Thần Hi liền quay sang nói với Tịch Cảnh Dương:“Em đi WC rửa tay chút nhé.”
Tịch Cảnh Dương mỉm cười cưng chiều gật đầu:“Đi đi.”
Kỷ Thần Hi quay sang nhìn ba cô bạn:“Các cậu đi cùng chứ?”
Những người bạn này của cô từ nãy đến giờ có chút lạ, hành xử có chút mất tự nhiên, cô nghĩ là bọn họ có chuyện riêng muốn nói.
Quả thật đúng như Kỷ Thần Hi nghĩ, cô vừa dứt lời thì cả ba đã đứng phất dậy, chuẩn bị đi theo cô. Kỷ Thần Hi cũng chỉ cười cười rồi đi cùng bọn họ.
Ra ngoài, cô chỉ đường cho cả ba đến chỗ nhà vị sinh trước, còn cô thì vừa nhìn thấy người quen ở góc tường trước mặt nên muốn qua đó chào hỏi một chút, lát nữa sẽ đi tìm họ sao. Cả ba cô gái không hề hoài nghi mà cùng nhau thảo luận gì đó rồi đi về hướng WC.
Nhìn thấy những người bạn của mình đã đi khuất tầm nhìn, Kỷ Thần Hi đi theo hướng ngược lại, đi về phía nhà bếp. Vừa hay đi được một đoạn liền trông thấy người cần tìm.
Lão quản lý trông thấy cô thì không khỏi ngạc nhiên, liền đi đến hỏi:“Tiểu thư, cô lạc đường sao? Để tôi đưa cô về phòng nhé.”
Kỷ Thần Hi lắc đầu cười nói:“Tôi tìm ông đấy.”
Lão quản lý thoáng chút sửng sốt:"Tiểu thư cần tôi giúp gì sao?’
Kỷ Thần Hi không trả lời ngay, cô lấy ra một chiếc thẻ VISA màu vàng rồi nhét vào tay quản lý, cười nói:“Trong thẻ có gần ba trăm triệu, đợi đến khi ông rút ra hết thẻ sẽ tự động khoá, giữ lấy đi.”
Lão quản lý kinh ngạc, tay chân cũng lúng túng:“Tiểu thư…cô…cô có ý gì?”
“Chiếc đĩa kia giá gốc cũng gần trăm triệu, nhưng nó là vật phẩm đấu giá nên giá chắc chắc không dưới hai trăm. Số còn lại ông cứ xem như tiền thưởng đi.” Kỷ Thần Hi thản nhiên giải thích rồi quay người rời đi.
Lão quản lý nhanh chóng cản cô lại, hoảng sợ trả lại thẻ cho cô:“Tiểu thư cô hiểu lầm rồi, đó chỉ là hàng thử nghiệm…”
Kỷ Thần Hi giơ một tay lên ngắt lời:“Trước mặt tôi thì không cần phải diễn nữa, tôi tự có mắt nhìn tự biết nó là hàng thật hay giả. Việc của ông là dùng tấm thẻ để bồi thường cho Kim Đỉnh Lâu, số còn lại ông có thể giữ lấy, xem như tiền cát-sê cho diễn xuất xuất sắc của ông ngày hôm nay. Vậy nhé, bạn tôi còn đang đợi tôi, đi trước đây.”
Lần này lão quản lý không giữ Kỷ Thần Hi lại nữa, ngơ ngác nhìn cô bước đi rồi lại nhìn tấm thẻ trong tay. Lúc này ông ta mới nhớ ra thái độ của đại boss ban nãy đối với cô gái này có đôi phần khác biệt, vậy nên cô chính là bà chủ sao? Nếu vậy thì có thể giải thích lý do cô nhét tấm thẻ này cho ông, chủ ý nhất định là xuất phát từ đại boss. Lão quản lý giữ chặt tấm thẻ trong tay, cảm động đến mức suýt rơi nước mắt.
…----------------…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT