Ngay từ đầu Vạn Kỳ Ngọc đã có thành kiến với Kỷ Thần Hi, trông thấy thái độ kiêu ngạo vừa rồi của cô càng khiến bà thêm căm ghét người trước mặt.

Điểm tuyệt đối thì đã sao? Chẳng phải cũng chỉ là gian lận mới có được, còn dám hóng hách như thế, cũng chẳng biết đã leo lên giường của bao nhiêu người để có được điểm số đáng nhục nhã này. Vừa nhìn vẻ ngoài mặt hoa da phấn đó, cũng đủ biết chẳng phải người đứng đắn gì.

“Phải, cô lợi hại lắm, có thể gian lận một cách trắng trợn như thế mà. Nhưng cứ để xem đi, lưới trời lồng lộng, cây kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra mà thôi.”

Hiệu trưởng từ đầu đến cuối luôn là vẻ mặt thân thiện gần gũi, lần này lại đột nhiên lạnh mặt gắt gao nhắc nhở:“Giáo sư Vạn, cô dù sao cũng là người lớn, không có chứng ký gì thì đừng tự ý vu khống người khác. Chỉ có những kẻ tiểu nhân nhỏ nhen hay ghen tỵ mới làm điều đáng khinh đó mà thôi.”

Kỷ Thần Hi thoáng có chút ngạc nhiên, cảm giác được bảo vệ thật sự vô cùng tốt. Từ trước đến nay Kỷ Thần Hi chưa từng muốn nợ ai bao giờ, vì câu nói này của thầy hiệu trưởng, tương lai cô nhất định sẽ không để thầy hối hận vì hôm nay đã đứng ra bảo vệ cô.

Ngược lại với Kỷ Thần Hi, Vạn Kỳ Ngọc bị mắng nhưng không thể phản bác, gương mặt giận tới đỏ lên, các nếp nhăn trên mặt cũng xuất hiện nhiều hơn. Trong lòng bà ta hiện tại đã mặc định Kỷ Thần Hi có quan hệ không chính đáng với thầy hiệu trưởng, nên ông mới bảo vệ cô như vậy, thầm chửi cô là hồ ly tinh cả nghìn lần.

Kỷ Thần Hi hơi nheo mắt nhìn thẻ công tác phía sau lưng của Vạn Kỳ Ngọc, rồi khẽ nhướn mày vì ngạc nhiên, không nghĩ đến lại trùng hợp như vậy, cô cảm thấy thú vị mà bật cười.

Các vị giáo sư không hiểu vì sao cô lại cười, mọi người nhìn nhau ngơ ngác, đến khi giọng nói của cô lần nữa vang lên, ngay lập tức phá vỡ bầu không khí ấy.

“Thầy hiệu trưởng, em có thể chọn chuyên ngành về máy tính không?”

Có thể nói ngoại trừ Trịnh Hằng niềm vui đến một cách bất chợt ra, thì toàn bộ giáo sư còn lại đều như sụp đổ đến nơi, mỗi người một câu khuyên nhủ, mong cô sẽ thay đổi lựa chọn.

Trịnh Hằng lúc này đã lấy lại được bình tĩnh sau cơn kích động, vội chạy đến bảo vệ sinh viên yêu quý của mình, hùng hổ chắn trước mặt cô, hoàn toàn không còn dáng vẻ ôn nhu không tranh với đời như ban nãy nữa.

“Lũ yêu quái các người dạt ra hết đi! Tiểu Thần Hi đã chọn khoa máy tính rồi, các người đừng có hòng dụ dỗ em ấy thay đổi nguyện vọng! Người hiện tại chính là người của khoa máy tính chúng tôi!”

“Bạn học Kỷ…em xác định là khoa máy tính sao?” Đến cả thầy hiệu trưởng cũng vô cùng tò mò lên tiếng hỏi.

Trịnh Hằng bỗng có cảm giác bị cha già phản bội:"…"

Kỷ Thần Hi vỗ nhẹ vai Trịnh Hằng nhằm trấn an ông, mỉm cười nhìn thầy hiệu trưởng rồi đáp:“Em xác định.”

Các giáo sư khác nhận ra được ánh mắt trong veo đầy kiên định của cô, ai nấy đều ỉu xìu vì thất vọng, tự hỏi vì sao một cô bé mà lại thích máy tính cứng ngắc khô khan cơ chứ.



Có nhiều người vì cô mà buồn bã, Kỷ Thần Hi cảm thấy có chút áy náy, cô chợt giật mình vì không ngờ bản thân lại có những cảm xúc này. Năm đó đã khiến cô trở thành một người vô cảm, chẳng nảy sinh cảm xúc với bất kỳ thứ gì. Nhưng bây giờ đã khác, cô của năm đó sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện lần nữa.

Thời gian rồi sẽ chứng minh tất cả.

Sau khi chọn chuyên ngành xong, Trịnh Hằng lập tức muốn đưa người đi, nhưng lại bị Kỷ Thần Hi từ chối, cô muốn nói chuyện riêng với thầy hiệu trưởng. Dù rất không cam lòng, cộng thêm lo lắng sợ người bị cướp đi, thế nhưng Trịnh Hằng cùng phải về khoa trước rồi đợi tin tức từ cô.

Đến khi chỉ còn lại Kỷ Thần Hi và thầy hiệu trưởng, ông thật sự đã đào góc tường nhà Trịnh Hằng, khi lần nữa đưa ra câu hỏi:“Bạn học Kỷ, tuy em rất giỏi, nhưng ngành máy tính này…có vẻ không hợp với em lắm, em thật sự không suy nghĩ lại sao?”

Kỷ Thần Hi nhoẻn miệng bình thản đáp:“Vâng em biết, nên em có thể đăng ký chuyên ngành thứ hai được không ạ?”

Thầy hiệu trưởng không giấu được sự ngạc nhiên:“Em…em nói gì cơ?” Ông cảm thấy rất hoang mang, liệu mình có nghe nhầm hay không? Tuy Kỷ Thần Hi là thiên tài hiếm có khó gặp, nhưng suy cho cùng cô vẫn chỉ là sinh viên năm nhất, sao có thể chuyện đăng ký hai chuyên ngành cùng lúc được?

Kỷ Thần Hi vẫn vô cùng bình tĩnh, không có chút lưu tâm nào đáp:“Thật ra em có thể học cùng lúc nhiều chuyên ngành hơn, nhưng làm thế thì sợ sẽ nổi bật quá, nên mong thầy hãy giúp em giữ kín chuyện này.”

Cằm của thầy hiệu trưởng như sắp rớt xuống đất tới nơi, không tin được nhưng lời vừa nghe thấy, căng thẳng hỏi:“Vậy…vậy chuyên ngành thứ hai…em sẽ chọn…?”

Kỷ Thần Hi nhếch môi nở nụ cười đầy giảo hoạt đáp:“Vật lý ạ.”

…----------------…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play