Cốc cốc cốc!
Nghe tiếng gõ cửa, Kỷ Thần Hi xỏ vội dép lê vào rồi tiến đến mở cửa. Vừa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, gương mặt cô liền hiện lên vẻ ôn hòa:“Đêm qua anh không ngủ sao? Dậy sớm thế?” Còn mua luôn cả đồ ăn sáng rồi.
Tịch Cảnh Dương hai tay sách hai túi lớn nhỏ, khẽ nhìn đồng hồ rồi cười nói:“Mới bảy rưỡi, ăn sáng trước, anh đưa em đến trường.”
Kỷ Thần Hi đẩy cửa ra, vô cùng thuận miệng mở lời:“Ông xã, mời vào.”
Có lẽ qua một đêm trằn trọc không ngủ vì cảm giác không chân thực, thì đến sáng hôm nay anh đã cảm thấy quen thuộc với cách gọi này, mặt không hề đổi sắc mà tự nhiên đi vào.
“Phải rồi, nghe nói sinh viên đại học A đều phải ở ký túc.” Kỷ Thần Hi vừa ngậm lấy một cái bánh bao vừa nói.
Tịch Cảnh Dương gật gật đầu đáp:“Ừ, quy tắc tạo ra là để phá vỡ, chuyện gì cũng sẽ có ngoại lệ.”
Kỷ Thần Hi bĩu môi trước thái độ vô sĩ của ai kia, vậy mà lại muốn cô đi cửa sau để không phải ở ký túc xá của trường. Cô thẳng lưng nghiêm túc nói:“Tịch tiên sinh, em muốn trải nghiệm cảm giác làm một sinh viên chân chính. Kỷ niệm nhiệt huyết về thời thanh xuân vườn trường, em cũng muốn được trải nghiệm!”
Tịch Cảnh Dương bỗng làm một nét buồn bã, dùng đũa chọc chọc vào chiếc bánh bao, tủi thân than thở:“Đúng là ai kia vừa trở thành phú bà, liền muốn bỏ rơi anh chồng nghèo tay trắng đáng thương này rồi.”
Kỷ Thần Hi:"…"
Cho hỏi, người trước mặt cô là ai vậy?
Dù Tịch Cảnh Dương đã tốn hết tâm tư để dụ dỗ, thế nhưng cũng không ngăn được quyết định của cô, đành đồng ý để cô đến ở ký túc xá của trường. Tuy nhiên cũng có điều kiện, đó là phải dành ra ít nhất ba ngày trong tuần cho anh.
Ăn sáng xong, Kỷ Thần Hi mới bắt đầu tắm rửa thay đồ, sau đó được Tịch Cảnh Dương đưa đến Đại Học A.
“Em có đem theo giấy báo nhập học không?” Tịch Cảnh Dương dừng xe ở cổng chính của trường, xuống xe đi vòng qua mở cửa cho cô rồi hỏi.
Kỷ Thần Hi ngơ ngác:“Cần thứ đó nữa sao?”
Lúc trước khi vào học ở học viện MIT, đích thân hiệu trưởng của trường đã liên hệ nhiều lần cho cô và Kỷ Hàn Phi, sau đó còn chuẩn bị chuyên cơ riêng để đến đón hai người nhập học.
Tuy những kiến thức trên trường vừa mới mẻ và vừa phức tạp, nhưng tốc độ tiếp thu của hai anh em cô lại quá nhanh, vì thế trong thời gian ngắn đã lập nên nhiều thành tích mà không một học viên nào của trường sau này có thể vượt qua nổi.
Trước khi ra trường tầm hai tháng, hiệu trưởng đã chi số tiền học bổng lớn để khuyên cô và Kỷ Hàn Phi, có thể ở lại vài tháng và truyền đạt kinh nghiệm học thuật cho các khoá học sau. Dù số tiền ấy so với hai anh em cô chẳng đáng là bao, nhưng nể tình thầy hiệu trưởng là một thầy giáo tốt, nên cả hai đã quyết định ở lại và giảng dạy tại trường trong gần hai năm.
Rất nhiều đại lão của giới khoa học công nghệ sau này tốt nghiệp từ MIT, đều có thể đã từng là sinh viên của cô hoặc Kỷ Hàn Phi.
Còn về Giáo Viện, cô chưa từng đến đó học ngày nào, dù được mời rất nhiều lần, vậy nên việc có giấy báo mới có thể nhập học là điều khá xa lạ với cô.
Ngay lúc này phía sau hai người vang lên tiếng gọi:“Thần Hi! Là cháu phải không?”
Kỷ Thần Hi nghe thấy giọng nói này liền quay đầu, vội vẫy tay chào lại:“Bác cả, cháu ở đây.”
Kỷ Nhất một tay kéo hành lý một tay đang nắm cổ áo của một người quen khác của cô, hào hứng đi đến:“Trùng hợp thật đấy, đêm qua cháu không sao chứ? Nghe nói cháu bị bắt đi, còn bị ám sát trong lúc ở bệnh viện, rồi cuối cùng còn bị…” Kỷ Nhất còn muốn nói là còn bị cẩu nam nhân nhà họ Tịch bắt đi, vì đó là toàn bộ lời ông cụ Kỷ nói với ông, nhưng ông chợt nhận ra bên cạnh cháu gái ông vẫn còn một người, lời nói đến miệng vẫn phải nuốt vào trong.
Kỷ Thần Hi liếc nhìn sang Kỷ Dược Phàm đang khoanh tay lại chịu trận, hoàn toàn không có ý định phản kháng, chắc cậu nhóc này là bị bác cả cô cưỡng chế đưa đến trường rồi.
Cô kéo tay Tịch Cảnh Dương lại rồi khoát lấy tay anh, vui vẻ giới thiệu:“Bác cả, người này chắc bác cũng biết rồi đúng không? Anh ấy là cháu trai của ông cụ Tịch tên là Tịch Cảnh Dương, bác cũng có thể gọi anh ấy là cháu rể.”
Kỷ Thần Hi lại giới thiệu Kỷ Nhất với Tịch Cảnh Dương:“Còn đây là bác cả của em, hiện tại bác cả và bác gái là người giám hộ chính thức của em ở Nước Z.”
Tịch Cảnh Dương lễ phép gật đầu với Kỷ Nhất, lên tiếng chào:“Chào bác cả, chào em họ Dược Phàm.”
Kỷ Nhất:"…"
Kỷ Dược Phàm:"…"
Từ từ, họ vừa mới nghe cái gì vậy?
Kỷ Nhất sắc mặt cứng ngắt hỏi lại:“Cháu nói…tiểu tử nhà họ Tịch…là gì cơ?”
Ngay cả người đang mặc kệ sự đời như Kỷ Dược Phàm cũng trợn mắt ngạc nhiên hỏi:“Phải đấy, có phải cô nói nhầm gì không?”
Không đợi Kỷ Thần Hi kịp trả lời, Tịch Cảnh Dương thuần thục lấy ra hai quyển sổ nhỏ màu đỏ đưa lên:“Bác cả, em họ, hai người không nghe nhầm đâu ạ, cháu và Tiểu Hi vừa đăng ký kết hôn, vào tối hôm qua.”
Kỷ Thần Hi dở khóc dở cười đỡ trán, từ chối tham gia vào cuộc trò chuyện.