Kỷ Thần Hi cứ ngỡ cô chơi ván này hơi lớn nên Tịch Cảnh Dương vẫn chưa kịp định hình được. Ấy thế mà lời cô vừa dứt, anh liền đảo khách thành chủ, kéo cô đi vào cục dân chính. Những nhân viên đang hóng dưa liền phần khích đi theo.

Đầu tiên là một người đàn ông trung niên đem một sấp tài liệu cho Kỷ Thần Hi, cung kính nói:“Tịch thiếu phu nhân, đây là các tài liệu cần cho việc đăng ký, bao gồm chứng minh nhân dân, giấy khai sinh, giấy chứng nhận độc thân.”

Những thứ này Kỷ Thần Hi đều đã làm mới hoàn toàn cho thân phận công dân Nước Z, còn về phần của Tịch Cảnh Dương thì xuất phát từ ông cụ Tịch.

Kỷ Thần Hi nhớ lại khung cảnh ban nãy, khi cô chỉ vừa ngỏ lời thì ông cụ Tịch đã cuống quýt đi tìm cho cô, giống như sợ giây sau cô sẽ thay đổi quyết định vậy. Nếu để Tịch Cảnh Dương biết được, ông cụ Tịch muốn gả anh đi như thế, chắc anh sẽ đau lòng lắm đây.

Nhận lấy tài liệu từ tay người đàn ông trung niên, quay người lại thì thấy anh đang nói chuyện điện thoại, Kỷ Thần Hi cũng không đến làm phiền. Dù sao đợi lâu như vậy rồi, có đợi thêm mấy phút cũng chẳng sao.

Tịch Cảnh Dương cúp điện thoại xong, khẽ nắm lấy tay cô nói:“Cho anh thêm năm phút nữa.”

Kỷ Thần Hi hơi nhíu mày:“Nè, đừng nói anh hối hận rồi nha?”

Tịch Cảnh Dương không trả lời, chỉ mỉm cười lắc đầu.

Kỷ Thần Hi hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, ban nãy nói rồi, đợi thêm vài phút cũng không sao, phải chính là như vậy.

Thế nhưng nhân viên thủ tục của cục dân chính vô cùng sốt ruột, hai vị tư bản ba ba có thể để ý đến họ chút không? Thôi vậy, họ là tư bản thì họ chính là cha, làm con không thể cãi.

Năm phút sau, ở phía cửa cục dân chính bỗng xuất hiện một bóng người quen thuộc, có điều giao diện của người đó bây giờ trái ngược hoàn toàn với lúc bình thường. Khi trông thấy anh, toàn bộ người có mặt lúc này trừ Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương ra, ai cũng ôm bụng cười khúc khích.

Không phải Kỷ Thần Hi không cười, mà là cô đang bị sốc nên không phản ứng kịp. Cái hình ảnh tương phản đáng yêu quái quỷ gì đây trời?



Mục Hành trong bộ đồ ngủ liền thân hình mèo Scottish Fold sọc trắng đen vô cùng đáng yêu, mái tóc layer được chau chuốt vào buổi sáng giờ đây rối bù lên trông vô cùng luộm thuộm. Đặc biệt trên mặt anh lúc này là một tầng mồ hôi nhễ nhại, có thể thấy là đã phải chạy vội đến đây.

Dù biết hình tượng của bản thân đã hoàn toàn sụp đỗ, nhưng Mục Hành vẫn phải cắn răng mà chịu đựng, chứ có thể làm được gì bây giờ?

Sau khi hai vị tổ tông rời bệnh viện, Mục Hành mới có thể kết thúc công việc để về nhà nghỉ ngơi. Cả ngày hôm nay anh phải chạy đôn chạy đáo cho tiệc tối của Tịch Thị, rồi phải tất bật đi tìm Kỷ Thần Hi bị mất tích, rồi đến việc có sát thủ xả súng vào phòng bệnh. Boss đại nhân cũng ra dáng con người một chút, cho anh về nghỉ ngơi trước, chuyện của Nam Cung Lục Trà giao cho người khác làm. Nào có ngờ, vừa tắm rửa thay đồ xong, đặt lưng lên chiếc nệm êm ái thì tiếng điện thoại lại vang lên, boss đại nhân yêu cầu anh chuẩn bị đồ, rồi phải đến cục dân chính trong vòng năm phút, với lý do là nhà anh gần đó.

Mục Hành:"…"

Nếu có ai đó hỏi Mục Hành, nghề nghiệp âm dương quái khí nhất thế giới này là gì, anh nhất định sẽ không ngần ngại mà trả lời: Làm thư ký cho tổng tài!

À, anh còn là thư ký kim trợ lý thân cận nữa chứ!



Mục Hành cố kiềm nén nỗi uất ức xuống, đi đến đưa tập hồ sơ dày cộm cho Tịch Cảnh Dương, gượng cười nói:“Sếp, tài liệu anh cần đây ạ!”

Tịch Cảnh Dương nhận lấy sấp tài liệu, ân cần vỗ vỗ vai Mục Hành an ủi:“Tiền thưởng tháng tăng năm, thưởng cuối năm tăng ba, thêm một kỳ nghỉ dài một tháng.”

Hai mắt Mục Hành như phát sáng, thật ra anh cảm thấy cái nghề thư ký tổng tài này là nghề nghiệp tốt nhất trần đời.

Nhận lấy tập tài liệu, Tịch Cảnh Dương xoay người kéo Kỷ Thần Hi đến bàn làm làm việc của nhân viên thủ tục. Kỷ Thần Hi nén cười vẫy tay chào Mục Hành rồi đi theo anh, nghi hoặc hỏi:“Đó là gì vậy?”

Cả hai cùng đặt toàn bộ tài liệu lên bàn, sau đó Tịch Cảnh Dương mới bình thản thốt ra năm từ:“Tài sản đã công chứng.”

Kỷ Thần Hi thoáng nhìn thấy tên cô trên đó, liền đứng hình mất mấy giây:“Anh…anh chuẩn bị từ khi nào vậy?”

Tịch Cảnh Dương bắt đầu điền thông tin vào tờ đơn mà nhân viên thủ tục đưa cho rồi trả lời như đó là một việc hiển nhiên:“Chỉ gần đây thôi, một số bên Nước R và các quốc gia khác khá phiền, anh vẫn chưa kịp làm xong thủ tục. Nhưng không sao, anh có cách giải quyết.”

Kỷ Thần Hi dở khóc dở cười nói đùa:“Anh không sợ em thành phú bà rồi thì sẽ bỏ anh sao?”

Tịch Cảnh Dương lắc đầu đáp:“Không sợ.”

Kỷ Thần Hi nheo mắt:“Anh tin tưởng em thế à?”

Tịch Cảnh Dương bỗng dừng bút, chỉ tay vào mặt mình rồi nói:“Có tài sản trời cho này rồi, em sẽ không nỡ bỏ anh đâu.”

Kỷ Thần Hi:"…"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play