461: Mahabharata
“Kia không phải là Kỷ lão tướng quân đức cao vọng trọng sao? Có phải ông ấy vừa nói không quen biết Nam Cung gia không?”
“Còn có thể là ai nữa? Ở Thủ Đô này có ai dám hô lớn ba chữ Kỷ Duật Vân? Ngài ấy thật sự chính là lão tướng đại danh đỉnh đỉnh đấy.”
“Điều thú dị nhất là, ngài ấy bảo không quen biết gì người nhà Nam Cung, vậy mà một nhà ba người suốt ngày ra đường huênh hoang, bảo bản thân là người nhà của Kỷ Gia - danh gia số một của Thủ Đô.”
“Chỉ mình tôi cảm thấy kẻ nực cười nhất chính là vị kia của nhà họ Tịch à? Ra sức nâng đỡ Nam Cung Lục Trà vì nghĩ cô ta là cháu gái duy nhất của lão tướng quân, cố gắng câu kéo biến cô ta thành con dâu của mình, giờ thì sao? Chẳng phải cũng biến thành trò hề cho người khác cười khinh.”
Một hai lời thì thầm có thể không nghe, nhưng đồng loạt cả đám người cùng lên tiếng, nhân vật chính được nhắc đến có thể không nghe thấy sao. Sắc mặt của ba người nhà Nam Cung và Tịch Hàng đều đen đến mức cực điểm.
Nam Cung gia chủ vẫn cố gắng tỏ ra tự nhiên mà giải thích với ông cụ Kỷ:“Chú…chú Kỷ, chúng ta là họ hàng với nhau cả, nhưng có lẻ là không thường xuyên qua lại nên chú không nhớ thôi.”
Ông cụ Kỷ cười lớn:“Nếu chó mèo nào ra đường cũng tự xưng là họ hàng của lão già này, chẳng phải gia phả nhà họ Kỷ còn dài hơn cả *Mahabharata sao?”
(*Mahabharata là một trong hai cuốn Sử thi tiếng Phạn (Sanskrit) Ấn Độ cổ, cuốn thứ hai là Ramayana. Mahabharata bao gồm 220.000 câu thơ đôi (sloka), là thiên sử thi dài nhất trên thế giới, gấp 7 lần tổng số câu thơ của hai bộ sử thi Hy Lạp cổ đại là Iliad và Odyssey. Tác phẩm này được coi là “Đại Bách khoa toàn thư” về văn hóa truyền thống, về các truyền thuyết và về các thể chế chính trị - xã hội của Ấn Độ cổ xưa. Nó là tấm gương phản chiếu toàn bộ đời sống con người Ấn Độ truyền thống như lời một câu ngạn ngữ cổ: "Cái gì không thấy được ở trong Mahabharata thì cũng không thể nào thấy được ở Ấn Độ." Cuốn sử thi này cũng chiếm vị trí quan trọng trong triết học và tôn giáo tại Ấn Độ, do nó có lồng ghép cuộc đối thoại triết lý dài tới 700 câu thơ giữa dũng sĩ Arjuna và thần Krishna trước khi khai chiến. Phần thơ triết học kỳ diệu này được xem như một tác phẩm độc lập hoàn chỉnh mang tên Bhagavad Gita (Chí tôn ca), một kinh văn quan trọng hàng đầu của Ấn Độ giáo (đạo Hindu).*)
“Ma…ma gì cơ?” Nam Cung gia chủ hoàn toàn không biết ý châm biếm trong lời nói của ông cụ Kỷ.
Kỷ Thần Hi liền tốt bụng giải thích cho ông hiểu:“Mahabharata, sử thi dài nhất thế giới.”
Một câu nói của Kỷ Thần Hi khiến cho cả ba người nhà Nam Cung chỉ muốn đào hố chui xuống đất ngay. Ý tứ của ông cụ Kỷ chính là nói bọn họ chỉ là chó mèo mà cũng muốn trèo kéo quan hệ với nhà họ Kỷ. Còn Kỷ Thần Hi lại khiến cho tất cả mọi người thấy bọn họ là kẻ kém hiểu biết đến mức, không hiểu nổi ý tứ châm biếm của ông cụ Kỷ.
Lúc trước nhìn Nam Cung Lục Trà thuận mắt bao nhiêu, thì giờ đây Tịch Hàng chỉ hận không thể băm dầm đối phương thành trăm mảnh. Nếu biết ông cụ nhà họ Kỷ chẳng có chút quan hệ gì với nhà Nam Cung, vậy thà ông để con trai mình cưới con nhóc nghèo khổ như Kỷ Thần Hi, vẫn còn đỡ hơn cho một con phượng hoàng giả và nhà. Ít ra với gương mặt của Kỷ Thần Hi, cũng đủ để đè bẹp tất cả tiểu thư thế gia ở Thủ Đô, không đến nổi sẽ gây mất mặt cho nhà họ Tịch.
Nam Cung Lục Trà nghiến chặt răng, cô ta cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đều đang muốn chống đối cô ta.
Rốt cuộc cô ta đã đi sai bước nào?
Chẳng phải chính ông cụ Kỷ nói sẽ đến bữa tiệc này để chống lưng cho cô sao? Chẳng phải Tịch Hàng nói sẽ chỉ chấp nhận một mình cô là con dâu nhà họ Tịch? Chẳng phải tất cả mọi người đều nên nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ ư?
“Kỷ gia gia, dù ông không muốn nhận, nhưng gia đình cháu vẫn là thật sự là họ hàng của nhà họ Kỷ, ông có cần khiến cả nhà cháu mất mặt không?”
Nam Cung Lục Trà hoàn toàn mất bình tĩnh, cô ta dùng đôi mắt ngấn lệ chấp vấn Kỷ Lão.
Ông cụ Kỷ ngay lập tức nổi giận quát lớn:“Nhà họ Kỷ ở Thủ Đô dương thịnh âm suy là điều mà bất kỳ ai cũng biết. Nhưng không đồng nghĩa lão già này không có nổi một cô cháu gái ruột, để cho một kẻ giả mạo như ngươi lên tiếng chấp vấn!”
Cả hội trường được phen chấn kinh với tin tức chấn động từ lời của ông cụ Kỷ. Nhà họ Kỷ vậy mà lại có một cô cháu gái ruột thịt?
Thử tưởng tượng mà xem, một con phượng hoàng giả như Nam Cung Lục Trà, chỉ lấy danh là họ hàng xa mà bình thường hóng hách huênh hoang ra sao? Thậm chí còn suýt được gả cho người giàu nhất Nước Z. Vậy thì tiểu thư thật sự, phượng hoàng chân chính của nhà họ Kỷ, sẽ là nhân vật có thể gây sóng gió đến mức nào nữa?
462: Tịch Lão muốn gặp mặt cháu dâu
Gia đình Nam Cung cứ như bị dội một gáo nước lạnh buốt lên người, không thể nói thêm câu nào nữa.
Bọn họ hay cả cái Thủ Đô này đều chưa từng nghe nói đến việc, nhiều đời nhà họ Kỷ xuất hiện bất kỳ cô con gái hay cháu gái nào, phàm là con cháu trong nhà đều là giới tính nam.
Đó cũng là lí do vì sao Nam Cung Lục Trà lại có thể dùng mối quan hệ họ hàng mấy đời để nói bản thân là cô cháu gái duy nhất trong dòng họ của nhà họ Kỷ, tác oai tác quái suốt nhiều năm qua. Bởi vì duy nhất nhà họ Kỷ luôn cầu có một cô con gái, chỉ cần là cô gái được sinh ra trong gia đình này, nhất định sẽ được cưng chiều lên tận chín tầng mây.
Tịch Lão ẩn ý liếc nhìn Kỷ Thần Hi, trông thấy cô chẳng chút bận tâm mà chỉ lo nhìn ngó xung quanh. Ông khẽ mỉm cười rồi hỏi ông cụ Kỷ:“Vậy khi nào ông để tôi gặp mặt cháu dâu đây?”
Tịch Hàng thoáng ngạc nhiên, chẳng phải ba của ông luôn ủng hộ mối quan hệ giữa Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi hay sao? Vậy mà lại có thể gọi cháu gái của ông cụ Kỷ là cháu dâu…cha của ông đã suy nghĩ thông suốt rồi ư? Biết đâu mới là lựa chọn tốt nhất để đưa nhà họ Tịch đi lên?
Ông cụ Kỷ như cười như không, vẻ mặt vô cùng khó coi:“Chẳng phải cháu trai của ông có bạn gái rồi à? Ông muốn biến cháu gái bảo bối của nhà chúng tôi thành kẻ thứ ba đáng khinh?”
“Sẽ không.” Tiếng nói trầm ổn vang lên ngay sau khi ông cụ Kỷ dứt lời.
Kỷ Thần Hi vừa nhìn thấy thân ảnh cô tìm kiếm nãy giờ, liền đi đến khoác lấy tay anh, nghiêng người tránh ánh mắt của ông cụ Kỷ mà nhỏ giọng nói với anh:“Đừng làm ông ấy giận.”
Ngay sau đó cả hai cùng đi đến chỗ của hai ông cụ và Tịch Hàng đang đứng, còn ba người nhà Nam Cung đã biến mất dạng từ lúc nào chẳng hay.
Tịch Cảnh Dương lễ phép nghiêng người cúi chào ông cụ Kỷ:“Cháu chào ông.”
Ông cụ Kỷ đã từng gặp mặt Tịch Cảnh Dương một vài lần, ông cũng biết người đàn ông này thật sự có ngoại hình vô cùng xuất chúng, tài năng cũng không phải dạng đùa. Nhưng vậy thì sao? Chưa gì đã muốn cướp cô cháu gái mà cả Kỷ Gia cưng chiều như viên ngọc quý trong tay, ông có thể thích tiểu tử này sao?
“Ha, lão Tịch, ông còn nói muốn duy trì hôn ước, vậy thì cháu trai của ông đang làm gì trước mặt tôi vậy? Muốn công khai đội nón xanh cho cháu gái của tôi?”
Tịch Hàng nghe thấy thế liền vội muốn kéo Kỷ Thần Hi ra, nhưng nào ngờ bị cô nghiêng người tránh, khiến ông mất thăng bằng mà chúi người về phía trước.
Kỷ Thần Hi cũng chẳng quan tâm vị cha chồng kia mất mặt ra sao, cô hơi nhoẻn miệng cười rồi nói với Kỷ Lão:“Lão tướng quân, hôn ước là chết, người là sống. Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu, ông đâu nhất thiết phải dùng thứ chết đó để ràng buộc một người sống.”
Dựa vào tính cách của Kỷ Thần Hi, cô chính là một người dám yêu dám hận và chẳng cần phải nhìn sắc mặt của người nào để đưa ra quyết định. Tuy nhiên, cô ra sức làm mọi chuyện để người nhà anh chấp nhận cô, để người nhà cô có thể hoà hợp với anh, cũng chỉ vì muốn đề bù cho Tịch Cảnh Dương năm năm chờ đợi trong vô vọng kia.
Cô sẽ không để anh phải phiền lòng vì mối quan hệ gia đình không tốt, hay cảm thấy bận tâm khi người nhà của đối phương không chấp nhận bản thân.
Cô muốn cho anh một danh phận đường hoàng mà không bị bất kỳ ai chỉ trích hay ngăn cản.
Và quan trọng hơn hết, sẽ không có hiểu lầm nào khiến cho năm năm rồi lại năm năm diễn ra.
Để làm được điều đó, cô sẵn sàng vì anh mà dọn sạch chướng ngại vật phía trước. Còn việc của anh, chỉ là cần nắm tay cô mà đi đến điểm cuối cùng mà thôi.
Ông cụ Kỷ hoàn toàn không ngờ Kỷ Thần Hi lại lên tiếng, rõ ràng là đã bàn trước với nhau để ông dò xét thái độ của Tịch Gia, vậy mà chỉ vừa mới động nhẹ đến tiểu tử chó kia, cô liền muốn bật lại ông rồi.
Ông cụ Tịch bên cạnh khoé môi giật giật liên hồi. Rõ ràng là đứa có hôn ước với cháu trai của tôi là cháu gái cưng của ông, cũng là bạn gái hiện tại của cháu trai tôi. Vậy chẳng phải cứ để hai đứa nó cưới nhau là được rồi sao? Đầu bây giờ cũng đã bạc trắng rồi, sao mà cứ thích bày trò làm khó tụi nhỏ vậy!
Ông cụ Kỷ mặt hậm hựt, chống mạnh gậy xuống đất tạo ra tiếng chấp vấn Tịch Cảnh Dương:“Cậu nói ta nghe xem, cậu yêu đương với cô gái này, không cảm thấy có lỗi với cháu gái ta ư? Đến nỗi nhảy cùng còn bé cậu lại có thể xem nó thành kẻ thế thân cho người khác?”
Kỷ Thần Hi ôm mặt bất lực, cô quên nói cho ông cụ biết, Tịch Cảnh Dương sớm đã khẳng định cô và người đã khiêu vũ cùng anh chính là một người. Chẳng qua anh vẫn chưa hiểu lí do cô làm vậy nên chưa nói ra. Nhưng bây giờ lời của ông cụ chẳng khác nào đả thông suy nghĩ cho anh cả.