“Không ngờ hôm nay lại nhiều người có chức có quyền đến đây như thế.”
“Phía bên trái là Thị Trưởng thành phố H, người đang nói chuyện với ông ta là chủ tịch chuỗi cửa hàng trang sức đá quý lớn nhất nước. Cạnh đó là hai vị lão lãnh đạo cấp cao trong quân đội. Còn chưa kể đến mấy vị đại nhân gia đang cười nói ở phía bên phải kia nữa. Hôm nay đúng là ngày tề tựu của toàn bộ những kẻ quyền thế nhất Nước Z.”
“Chậc, cô biết nhiều thế à? Nói vậy chẳng khác nào nói, chỉ cần quăng một quả boom vào trong hội trường này, Nước Z coi như đi đời không?”
“Dù nó có xảy ra thì sao? Tin mật đã truyền đi khắp trong giới rồi. Ngày hôm nay Tịch lão tướng sẽ chính thức giới thiệu cháu trai, người thừa kế đời kế tiếp của nhà họ Tịch với mọi người. Nghe nói anh ta vẫn còn rất trẻ, lỡ như được anh ta để mắt đến thì mười đời sau cũng không lo cơm áo gạo tiền nữa rồi.”
“Ha, tôi thấy các cô bớt mơ mộng hão huyền lại đi. Chúng ta vất vả, trầy da tróc vảy, mới có được tấm thiệp mời đến đây, làm sao so được với mấy ả đại tiểu thư của các đại gia tộc đang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía này ở bên kia chứ?”
Bọn họ đều là những minh tinh tuyến đầu, may mắn nhận được tin tứ từ phía trên, biết được đêm nay là một đêm cực kỳ đặc biệt với sự xuất hiện của hầu hết các đại thế gia và một số vị quan chức lãnh đạo. Họ liền đấu đá tranh giành những tấm vé hiếm hoi để đến được đây.
Dù vậy, đối tượng của bọn họ không phải chỉ là chủ nhân của bữa tiệc này, mà là những vị khách tham gia khác. Bởi vì chỉ cần chọn tùy ý một người ở đây để ý đến họ, thì cũng đủ sống đến ba đời.
Đương nhiên câu được cháu trai của lão tướng quân thì càng tốt.
Cũng vì lẽ đó, mà các cô tiểu thư nhà tài phiệt kia không ngừng soi mói bọn họ. Không cần nói cũng biết, mục địch của mấy cô ta nhất định là cháu trai của lão tướng quân rồi.
Đúng như nhóm minh tinh đoán, những vị tiểu thư kia cũng đang bàn tán về họ, dù sao trong những dịp thế này, khi có cùng một mục đích thì rất dễ trở nên thân thiết.
Nhưng đỉnh điểm của những lời xôn xao ồn ào, vẫn là đến khi Nam Cung Lục Trà xuất hiện.
Nam Cung Lục Trà bước vào hội trường bên cạnh cha mẹ cô ta cũng là gia chủ và chủ mẫu nhà Nam Cung, tạo nên một cảnh tượng lộng lẫy và quyền quý.
Bộ váy dạ hội đỏ tươi của cô ta lung linh như những đóa hoa bung nở, thu hút mọi ánh nhìn trong phòng. Với những đường cắt may hoàn hảo và chất liệu sang trọng, bộ váy này chắc chắn đã tốn rất nhiều tiền và công sức để hoàn thiện.
Nam Cung Lục Trà tỏa ra vẻ ngoài tuyệt đẹp, khiến trong lòng cô ẩn chứa một sự tự mãn và kiêu ngạo không thể che giấu. Cô thấy mình như nữ chủ nhân của buổi tiệc này, một vị thần tượng mà ai cũng phải ngước nhìn và kính trọng.
Chỉ mấy phút nữa thôi, mọi người sẽ phải nhìn cô ta bằng cặp mắt ngưỡng mộ, nhất là đám tiện nhân kia, cả đám đều sẽ ghen tỵ với cô đến chết. Cô nghĩ trong lòng, nhìn quanh hội trường với ánh mắt tự hào.
Tưởng tượng đến khung cảnh được bàn tay to lớn ấm áp của người đàn ông đó nắm lấy, hướng về mọi người mà giới thiệu.
“Đây là vị hôn thê của tôi, Nam Cung Lục Trà.”
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, cô ta không thể nào nhịn được mà cong môi.
Dù cho Tịch Cảnh Dương có không đồng ý, thì trong tay cô vẫn còn một lá bài tẩy quan trọng, chính là hôn ước giữa hai nhà Tịch-Kỷ.
Cho dù Tịch Cảnh Dương không nghe lời Tịch Hàng cũng được, nhưng lời của ông cụ Tịch anh ta nhất định phải nghe theo. Chưa kể đến việc anh ta dám từ chối, thì chính là trực tiếp công khai trở mặt với nhà họ Kỷ, điều đó là không thể nào.
Còn con tiện nhân Kỷ Thần Hi kia, chỉ cần cô ta dám xuất hiện, cô nhất định sẽ tặng cho cô ta một món quà lớn, còn hơn cả tin tức cô cùng Tịch Cảnh Dương đính hôn.
“Ông nó à, ông chắc là hôm nay ông cụ nhà họ Kỷ sẽ đến chứ?” Nam Cung phu nhân vô cùng tự hào về con gái mình mà ngẩng mặt lên cao, tuy nhiên bà ta cũng có chút lo lắng, sợ điều bất trắc sẽ đến đột ngột.
Gia chủ nhà Nam Cung hừ lạnh:“Đương nhiên là sẽ đến rồi. Sáng nay tôi đã qua mời ông ấy, thật không ngờ đến ông cụ không những đồng ý một cách vui vẻ, còn nói sẽ đến sớm nữa kìa.”
Nam Cung phu nhân mừng rỡ ra mặt nắm lấy tay Nam Cung Lục Trà nói:“Con đó, phượng hoàng chân chính quả thật sẽ luôn gặp được quý nhân giúp đỡ. Đến ông cụ nhà họ Kỷ còn đồng ý ra mặt giúp con, thì cho dù có một trăm hay một vạn con tiện nhân giống Kỷ Thần Hi kia, cũng chẳng thể nào so được với một cái móng chân của con.”
Nam Cung Lục Trà cười nhẹ nói:“Chó mèo gì cũng đem so sánh với con được sao? Cô ta ngay từ đầu đã không có cái tư cách đó rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT