Hơi thở giao nhau vừa ướt át vừa cuồng nhiệt, nhưng do Tịch Cảnh Dương khuỵu gối quá lâu, một bên chân của anh bị tê, cộng thêm Kỷ Thần Hi nên cả hai cùng mất đà, ngã ra nền cát trắng.

Dù thế, cả hai người ôm nhau nằm trên bãi cát cùng cười ngây ngô.

“Em vẫn chưa cho anh câu trả lời đấy.”

“Ông xã tương lai ơi…hôm nay anh vì em mà nói mấy lời sến súa đó rồi, em có thể từ chối sao?”

“Em không thích?”

“Ai nói em không thích chứ? Em bị anh làm cảm động đến khóc luôn rồi, em còn có thể gả cho người khác sao?”

Tịch Cảnh Dương không thể ngừng cười được, anh nâng bàn tay trắng nõn cô gái lên rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay, sau đó đeo chiếc nhẫn mà anh đã chuẩn bị từ lâu lên ngón tay giữa bàn tay trái của cô, khẽ thì thầm bên tai Kỷ Thần Hi.

“Sau này anh nhất định sẽ không làm em phải rơi một giọt lệ nào nữa, tuy nhiên…”

“Tuy nhiên gì cơ?” Kỷ Thần Hi ngơ ngác hỏi lại.

Thanh âm của người đàn ông nhỏ dần, càng lúc càng trầm khàn:“Lúc trên giường thì anh không đảm bảo được.”

Vành tai cô gái ngay lập tức ửng đỏ, gương mặt cũng nóng bừng, ngồi bật dậy vừa chạy vừa la lên.

“To gan! Bổn Điện Hạ cấm anh cả ngày hôm nay không được chạm vào người của ta!”

Dù chân vẫn còn hơi tê nhưng Tịch Cảnh Dương vẫn ngồi dậy đuổi theo cô, lớn giọng:“Vợ à, em đồng ý lời cầu hôn của anh rồi, tối nay chúng ta phải động phòng chứ?”

Kỷ Thần Hi xoay người làm mặt quỷ:“Em mới đồng ý lời cầu hôn thôi, em vẫn chưa chính thức gả cho anh mà? Mà báo trước với anh, muốn lấy em thì con đường mà anh phải đi qua, hơi gập ghềnh đấy nha!”

Tịch Cảnh Dương ngay lập tức đáp lời:“Anh không sợ!”

Khung cảnh hai người cười đùa trên bãi biển trắng xóa, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, tạo nên một hình ảnh đẹp như trong tranh vẽ.

Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương tiếp tục thưởng ngoạn bãi biển, cả hai trò chuyện và cười đùa với nhau về những chuyện từng xảy ra trong quá khứ của nhau.

Ánh nắng mặt trời rọi xuống, tạo ra những bóng cây dài trên cát trắng, và sóng biển nhẹ nhàng vỗ về bờ. Trong khoảnh khắc này, thời gian dường như ngưng lại, và họ hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình.

Cuối cùng, khi ánh hoàng hôn bắt đầu rơi xuống biển xa, họ quyết định tay trong tay rời khỏi bãi biển mà trở về thành phố.



Lần này Kỷ Thần Hi trả lại vị trí tài xế cho Tịch Cảnh Dương. Điều đầu tiên sau khi hai người lên xe là cầm lấy điện thoại để kiểm tra.

Khi cả hai đưa mắt nhìn lên màn hình điện thoại, phút chốc trở nên câm nín.

Điện thoại của Tịch Cảnh Dương:

Mục Hành - cuộc gọi nhỡ (99+)

Lão Gia Tử - cuộc gọi nhỡ (99+)

Anh Tỷ - cuộc gọi nhỡ (99+)



Điện thoại Kỷ Thần Hi:

Evan - cuộc gọi nhỡ (99+)

Kỷ Hàn Phi - tin nhắn chờ (99+)

Kỷ gia gia - cuộc gọi nhỡ (99+)



Hai chiếc điện thoại chính là chịu cùng một cảnh có cả hàng dài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chờ, đến mức thân máy bị quá nhiệt mà nóng lên.

Như hẹn trước với nhau, cả hai đều không gọi lại, cùng lúc tắt màn hình điện thoại, Tịch Cảnh Dương quay qua hỏi trước:“Về nhà anh nhé?”

Kỷ Thần Hi có chút căng thẳng, quan hệ giữa anh và cô không cần phải bàn, cô cũng đã nhận lời cầu hôn, nên việc về nhà anh ra mắt phụ huynh cũng là chuyện nay mai, dù thế cũng không tránh khỏi có chút khẩn trương.

“Tối ngày mai buổi tiệc mới bắt đầu, anh cứ về trước đi, em phải chuẩn bị quà gặp mặt nữa.”

“Họ không cần.”

“Nhưng em thấy cần! Lần đầu ra mắt gia đình bạn trai em không thể đi tay không.”

Bỗng nhiên biểu cảm của Tịch Cảnh Dương trầm xuống, Kỷ Thần Hi có chút khó hiểu, dè chừng hỏi anh:“Em…nói gì sai sao?”

Tịch Cảnh Dương gật đầu nhẹ.

Kỷ Thần Hi bất đầu sắp xếp lại các từ mà cô vừa nói, có từ nào đã khiến anh không vui chứ?

Nè nè…đừng có nói là…

Kỷ Thần Hi hắng giọng gọi lại:“Lần đầu ra mắt gia đình chồng sắp cưới, không thể đi tay không.”

Quả nhiên, người nào đó thay đổi sắc mặt còn hơn lật bánh tráng, cười tươi như mùa xuân đến.

“Được, anh đã nói sẽ không bao giờ nói không với em, nên anh cho em thêm một ngày đó. Kiểu gì thì…vợ sắp cười à, em chạy cũng không thoát đâu.”

Kỷ Thần Hi bỉu môi:“Anh không sợ anh vợ Thiếu Đế của anh, đem chiến cơ sang Nước Z gây chiến à?”

“Mà nói đến chuyện này, em thật sự có chút ngoài ý muốn đấy. Em cứ nghĩ anh sẽ rất bất ngờ khi biết em chính là Điện Hạ có thân phận thần bí nhất hoàng tộc R Quốc, nhưng xem anh giống như đã biết trước từ sớm rồi vậy.”

Cái thân phận này của cô chính là bí mật cấp quốc gia, cộng thêm một số lí do khác, nên cho dù là có trả nghìn tỷ đồng R cho Harmodius, thì bọn họ cũng chẳng dám hé lộ thông tin cá nhân của cô cho thế giới bên ngoài biết, việc Tịch Cảnh Dương biết được thân phận của cô từ trước, quả thật khó xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play