Từng chuyện từng chuyện xảy ra trong quá khứ, dù Kỷ Thần Hi không thể nhớ nhưng Kỷ Hàn Phi thì khác, anh đều nhớ rất rõ.
Cảm giác được đưa lên cao rồi đẩy xuống vực thẳm không đáy, thân là một người anh, Kỷ Hàn Phi không muốn nhìn thấy em gái mình phải trải qua bất kỳ một lần nào nữa.
Kỷ Thần Hi nghiêng đầu lo lắng:“Anh…chỉ là lỡ tay, à không lỡ miệng phun ít cà phê vào người anh…anh đừng có giận chứ, em xin lỗi rồi mà.”
Kỷ Hàn Phi nhìn đứa em gái ngốc của mình, trong lòng cũng cảm thấy an lòng.
Người ngốc có phúc của người ngốc.
Đứa trẻ quá hiểu chuyện sẽ không có kẹo ăn.
“Em đó, không uống được cà phê còn gọi, em thật sự chiều ý tên họ Tịch kia quá rồi.”
Dứt lời anh liền gọi phục vụ và order một ly Bluberry (Việt quất xanh) mới cho Kỷ Thần Hi.
Kỷ Thần Hi ngơ ngác hỏi lại:“Không…không uống được cà phê? Chẳng phải em chỉ không uống thực phẩm có cồn được thôi hả? Sao…sao mà em kiêng nhiều thứ thế…”
“Không phải là không thể uống, nhưng trước đây em không thích uống những thứ có vị đắng như cà phê.”
“Ồ…Mà đúng rồi, anh cũng đến Thủ Đô, có muốn cùng em đi gặp ông ngoại không?”
Kỷ Hàn Phi thoáng im lặng, qua mấy giây sau mới đáp lời:“Sẽ, nhưng không phải bây giờ.”
Kỷ Thần Hi nhớ đến lần gặp mặt đầu tiên với Kỷ Lão, khẽ mỉm cười nói:“Anh không biết đâu, ông ngoại thật sự rất tốt, đúng rồi còn có bác cả nữa, họ đều đối xử với em rất tốt. Nếu như không phải chưa hỏi ý anh, em thật sự đã đồng ý về nhà họ Kỷ với họ rồi.”
“Hai anh em chúng ta trước giờ chưa từng sống dựa vào ai. Chúng ta có tiền, có sự nghiệp, có địa vị. Không cần phải đi đâu cả, anh trai nuôi em đến mấy đời vẫn được.”
Kỷ Thần Hi bĩu môi:“Em còn có bạn trai, sau này là chồng em, là bố của con trai em, không đến lượt anh nuôi đâu.”
Kỷ Hàn Phi nhướn mày rồi thở dài:“Đã nói là không nói về tên họ Tịch đó rồi mà. Em đó, mở miệng ra một câu là bạn trai em, hai câu là chồng em, ba câu là bố con trai em, em không thể giữ chút phẩm giá à?”
Phẩm giá là gì? Giữ phẩm giá thì có lấy chồng được không?
Chắc chắn là không.
Nhưng nếu nói ra mấy lời này, anh trai của cô sẽ hộc máu mà chết thôi.
“Anh, anh cảm thấy cuộc sống trước đây của chúng ta thế nào?”
Kỹ Hàn Phi suy ngẫm một lúc rồi trả lời:“Huyết.”
Một chữ “huyết” đủ để hình dung tất cả.
Bởi vì cuộc sống hiện tại của họ, chính là dùng máu để đổi lấy.
Ngày ngày trôi qua, không phải bị người khác truy sát thì chính là ám sát người nào đó. Có ngày nào mà tay họ lại không dính máu tươi.
Kỷ Thần Hi không phải hoàn toàn nhớ được tất cả những việc này, nhưng là lão đại của một căn cứ sát thủ, có thể sống anh nhiên qua ngày hay sao.
Cô vòng tay lên cổ tháo chiếc vòng cổ đã theo cô không biết từ lúc nào, thậm chí đã lạc mất nhiều lần nhưng lần nào cũng trở về với cô xuống, đưa đến trước mặt Kỷ Hàn Phi.
“Anh biết nó đúng chứ, tín vật biểu trưng cho chủ nhân của cung điện xanh.”
Kỷ Hàn Phi khoanh tay ngã người ra sau, híp mắt:“Ý gì đây?”
Kỷ Thần Hi nhoẻn miệng đáp đúng bốn chữ:“Yên bề gia thất.”
“Tên đó cầu hôn em?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy em chắc chắn hắn ta sẽ cưới em?”
“Ngoại trừ anh ấy, ai cũng không gả.”
Tịch Cảnh Dương sau khi giải quyết xong việc, vừa trở lại quán cà phê thì cũng ngay lúc Kỷ Thần Hi vừa nói ra câu ngoài anh ra ai cũng không gả.
Dù biết tình cảm cô giành cho bản thân nhiều ta sao, nhưng chính tai nghe thấy những lời này, anh cũng có chút thụ sủng nhược kinh.
Người đàn ông thân cao gần mét chín, giờ phút này hai má ửng đỏ, bước chân ngập ngừng không biết nên tiến hay lùi.
Kỷ Thần Hi đang ngồi quay lưng với anh, nên không biết anh đã trở lại, chỉ có Kỷ Hàn Phi đã nhận ra người nào đó đang đứng như trời trồng ngay sau lưng em gái anh.
Bỗng nhiên người làm anh trai tốt như anh nảy ra một vài ý tưởng.
Kỷ Hàn Phi ho nhẹ vài tiếng, dùng giọng nghiêm trọng nói:“Năm đó em vì hiểu lầm hắn ta gặp tai nạn máy bay qua đời, xém chút nữa là nhảy từ sân thượng bệnh viện xuống để đoàn tụ với hắn dưới âm tào địa phủ. Vậy còn hắn thì sao? Rõ ràng lành lạnh trở về Nước Z, nhưng 5 năm chưa từng đến tìm em dù chỉ một lần. Cũng chỉ có mình em ngu ngốc vì một người đã chết mà chấp nhận thủ tiết cả đời.”
Kỷ Thần Hi cúi đầu, khẽ cắn cắn môi:“Anh, anh chưa từng yêu anh sẽ không hiểu…Một đời dài như vậy, ngoại trừ anh ấy, ai cũng không được.”
Kỷ Hàn Phi nhìn thấy biểu cảm của người nào đó thì nổi hết cả da gà, cảm giác yêu đương thì anh không biết, nhưng cảm giác ăn cơm cún thì anh phát ngán luôn rồi.
“Vậy nói xem, hôn ước của em, tính thế nào đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT