Dưới bóng đèn đường, cô gái từ tốn phủi bụi vươn trên áo.

Trước đó cô đã đánh bại những tên sát thủ một cách nhanh chóng và hiệu quả. Tiếng dao xé gió, tiếng đôi giày chạy nhanh và tiếng thở hổn hển tạo nên bản hòa nhạc độc đáo trong đêm.

Kỷ Thần Hi đứng giữa cảnh đêm tĩnh mịch, ánh đèn đường nhấp nháy giữa bóng tối. Tiếng lá cây nhẹ nhàng chạm vào nhau, tạo nên giai điệu dịu dàng giữa màn đêm.

Cô lấy điện thoại của mình ra gọi đi, giọng nói lạnh lùng hòa quyện với không khí yên tĩnh.

“Là tỷ, giúp tỷ một chuyện. Đường số 7 phố Warmest, cách căn biệt thự độc lập tỷ bỏ trống về hướng tây khoảng hai trăm mét, tổng cộng bốn tên, tuyệt đối đừng để chúng chết.”

Phía bên kia điện thoại, Kỷ Thần Hi cũng tắt máy mà không nói gì thêm.

Cùng với bước chân nhẹ nhàng, cô đi tới và đứng trước cổng biệt thự nơi Mộ Nhược Vi đang ở.

Kỷ Thần Hi không vội vàng bước vào trong, vì sợ lại kinh động đến bọn người đang núp trong bóng tối.

Vì vậy thay vào đó, cô chọn con đường ngược lại và trèo tường đi vào. Bảo vệ biệt thự hoàn toàn không nhận ra sự xuất hiện của cô, dù sao đến nơi ở lớp lớp bảo vệ như biệt thự của Tịch Cảnh Dương, cô còn có thể ra vào như chốn không người, thì mấy chỗ này đã là gì.

Kỷ Thần Hi leo lên tường một cách nhẹ nhàng và linh hoạt, như một con bướm bay qua các chướng ngại vật. Cô điều khiển cơ thể mình trong bóng tối, tránh xa ánh sáng đèn đường để không bị phát hiện.

Trên mái nhà biệt thự, Kỷ Thần Hi dừng lại và quan sát xung quanh. Cảnh quan trong khuôn viên biệt thự trông yên tĩnh và không một bóng người. Đèn chiếu sáng nhẹ nhàng lan tỏa từ các cột đèn, tạo ra những vệt sáng mờ mờ trên đất.

Cô di chuyển một cách nhẹ nhàng từ mái nhà đến cửa sổ phòng Mộ Nhược Vi. Nhìn qua kính cửa sổ, rồi quan sát xung quanh, xác định không có người rồi mới leo vào.



Kỷ Thần Hi nhẹ nhàng mở cửa sổ để tránh tiếng động. Cô lướt vào phòng như một cơn gió nhẹ mà không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Xung quanh rất tối không một chút ánh sáng, cứ như chưa từng có người từng ở qua nơi này. Nhưng rõ ràng cô đã bảo Mộ Nhược Vi phải ở yên đây rồi mà? Dù biệt thự có lớn đi nữa thì giờ này cô chẳng phải đang ngủ sao?

Chẳng lẽ…thật sự xảy ra chuyện?

Công tắc đèn ở ngay bên cạnh, nhưng cô không thể bật lên, vì làm thế thì mọi việc cô làm từ nãy đến giờ đều sẽ trở thành công cốc.

Cô chậm rãi đi về phía cửa phòng, dưới chân bỗng vấp phải thứ gì đó.

Cũng vào thời gian này, đám mây che khuất mặt trăng tròn dần trôi đi, làm cho ánh sáng trăng có thể soi sáng khắp mọi cảnh vật và cả quang cảnh lúc này bên trong căn phòng.

Kỷ Thần Hi thoáng sững sờ trước khung cảnh hiện tại.

Trước mắt cô, căn phòng trở nên sáng hơn, và những chi tiết bị che giấu giờ đều rõ ràng hơn. Cảm giác bất an ngày trước bây giờ thật sự đã trở thành sự thật.

Trên sàn, những vết máu đỏ tươi tạo thành những dấu chấm chấm khắp nơi. Bàn làm việc bị phá vỡ, những tài liệu và vật trang trí đổ xuống đất. Ghế da mềm mại bên cửa sổ đã bị xé rách, để lộ lớp nệm bên trong.

Kỷ Thần Hi nhìn quanh căn phòng, cố gắng để kiềm chế cảm xúc. Cô không thể tin vào những gì đang thấy trước mắt. Cái gì đã xảy ra với Mộ Nhược Vi?

Cánh tay cô khẽ run lên, ngay lập tức lấy laptop từ trong túi đeo sau lưng ra, mở vào file video mà cô đã lấy được từ điện thoại của tên côn đồ ban nãy ra xem, vì nó là manh mối duy nhất mà cô có.

Màn đen trên màn hình biến mất, thay vào đó là ánh đèn chói lóa chiếu sáng xuống khung giường phẫu thuật giữa căn phòng rộng lớn. Bàn phẫu thuật bằng thép không gỉ nằm ở giữa, trên đó có những dụng cụ y tế sắc bén và các chai thuốc đặt gọn gàng.

Nếu nói đó là phòng phẫu thuật cũng không hoàn toàn là đúng, vì xung quanh còn có những máy móc thiết bị kỳ lạ vốn không dùng không y tế.

Mà lúc này, cô gái mang gương mặt giống hệt cô kia, người mà cô muốn giúp đỡ về lại Nước Z, người cô muốn cho cô ấy một cuộc sống an yên về sau, hiện tại đang nằm yên bất động trên chiếc giường phẫu thuật.

Gương mặt cô gái tái nhợt không còn giọt máu, đặc biệt là vết bầm tím bên má càng thêm rõ ràng. Chưa kể đến những vết thương chi chít trên người cô, đó chính là kết quả của việc cô chống cự khi bị người ta bắt đi.

Đã từ rất lâu, không có thứ gì có thể khiến cảm xúc của cô dao động, nhưng lần này Kỷ Thần Hi thật sự đã không kìm được mà tức giận.

Bởi vì từ trong video truyền đến một đoạn hội thoại.

“Tam gia, bọn người đó xem ra không phải người dễ chọc đến, chúng ta thật sự có thể qua mặt họ sao?”

"Quan tâm những thứ đó làm gì? Cùng lắm chúng ta đi bắt người thật đến đây, dù sao tao cũng đã cho người đợi nó rồi, tao cũng tra ra vị trí của nó, dù nó có cánh cũng khó thoát. Trước mắt cứ để hàng giả này ở đây kéo dài thời gian, dù sao tiền lấy mạng của nó chúng ta cũng đã lấy được, đương nhiên phải lợi dụng gương mặt này của ả thêm một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play