Bỗng nhiên một giọng nói có chút non nót lại có chút hồn nhiên văng vẳng bên tai Kỷ Hàn Phi.
“Hàn Ca, anh biết gì không? Hoá ra anh ấy là ông chủ của Sea đấy!”
“Sao nào? Ngạc nhiên dữ lắm luôn đúng không? Em cũng rất ngạc nhiên đó, làm sao có thể ngờ được đối thủ truyền kiếp của em suốt mấy năm qua, lại chính là người đàn ông của em chứ!”
Phải rồi, suýt thì anh đã quên mất. Đêm trước ngày Sigrid tổ chức dạ tiệc tuyên bố chính thức lên ngôi vương, cũng là trước cái đêm mà mọi cơn ác mộng của em gái anh bắt đầu, em ấy từng tung tăng nhảy nhót trước mặt anh mà khoe khoang rằng, người đàn ông của cô chính là boss thần bí phía sau của Sea!
Lúc ấy dù Sea là đối thủ một mất một còn với A&D, nhưng Kỷ Hàn Phi không lấy làm quan tâm lắm, vì khi ấy anh khá bận rộn với nhiều công việc sau khi Sigrid lên ngôi. Cứ thế anh đã bỏ chuyện đó qua một bên, mà không hề nhớ gì đến nó. đam mỹ hài
“Tôi có cách lấy thêm 2 vé trắng. Rain, Leo, Delmar, Backy, Ardal, Caspar, Caesar, 7 cậu đi sẽ đi cùng tôi. Những người còn lại sẽ ở bên ngoài trợ chiến.” Nói xong, Kỷ Hàn Phi bắt đầu lên kế hoạch hành động cho cả nhóm.
Không một ai nghi ngờ hay hỏi về việc hai tấm vé trắng kia Kỷ Hàn Phi sẽ lấy ở đâu ra, vì đối với họ anh đã nói được nhất định sẽ làm được, còn nhiệm vụ của họ chính là tin tưởng tuyệt đối vào lão đại của mình.
***
Trở lại bệnh viện, vì tay bị đè hơi tê nen Kỷ Thần Hi chầm chậm trở mình, vô ý đánh thức Tịch Cảnh Dương.
Anh nhìn thấy cô đã tỉnh, vẻ mặt không bớt lo lắng quan sát cô từ trên xuống dưới, rồi nhanh chóng nhấn chuông đỏ để gọi bác sĩ, anh cũng không quên hỏi han tình hình sức khỏe của cô.
“Em còn đau đầu không? Còn khó chịu chỗ nào không? Chúng ta làm kiểm tra tổng quát lần nữa nhé?”
Kỷ Thần Hi cười trừ rồi lắc đầu:“Em không sao.”
Cùng lúc đó bác sĩ cũng đã vào phòng bệnh, Tịch Cảnh Dương tránh sang một bên để họ kiểm tra cho cô.
Vô tình anh nhìn thấy điện thoại đặt trên bàn của mình có người gọi đến, nhìn dãy số kia Tịch Cảnh Dương khẽ nhíu mày, anh quay sang nói với cô gái đang được bác sĩ kiểm tra:“Anh ra ngoài nghe điện thoại, có gì thì phải gọi anh ngay, có biết chưa.”
Kỷ Thần Hi đang vô cùng phối hợp kiểm tra, ngoan ngoãn gật đầu:“Vâng, em biết rồi, anh cứ đi đi, không cần lo cho em.”
Tịch Cảnh Dương vẫn nén lại mấy giây nhìn cô, đảm bảo cô thật sự không có vấn đề gì mới cầm theo điện thoại ra ngoài.
Tịch Cảnh Dương vừa đi, Kỷ Thần Hi ngay lập tức thay đổi sắc mặt, cô lạnh lùng nhìn mấy người bác sĩ hết kiểm tra huyết áp rồi tới nhịp tim.
Cô rất không thích mấy kiểm tra kiểu này, bởi vì nó chẳng liên quan gì đến bệnh tình của cô cả, nhưng cô không muốn làm Tịch Cảnh Dương thêm lo lắng nữa, nên dù khó chịu cũng phải phối hợp làm kiểm tra cho xong.
Ở bên ngoài phòng bệnh, Tịch Cảnh Dương dựa lưng vào tường nhấn nút nghe.
“Anh vợ, có chuyện gì à?”
Chưa kịp mở lời, Kỷ Hàn Phi đã phải cứng họng:"…"
Tịch Cảnh Dương cứ như không sợ chết, lại nói:“Alo, anh vợ? Anh còn đó không?”
Kỷ Hàn Phi lấy tay che loa điện thoại, quay sang hỏi nhóm người:“Nếu kế hoạch thay đổi, chỉ 4 người đi cùng tôi thôi, các cậu thấy ổn không?”
Cả nhóm người trong phòng đồng thanh đáp:“Tất nhiên là không rồi, lão đại!”
Kỷ Hàn Phi:"…"
Âm thanh lúc mọi người trả lời Kỷ Hàn Phi khá vang nên Tịch Cảnh Dương cũng nghe thấy, anh cũng chẳng đùa nữa, cười khẽ hỏi lại:“Có chuyện gì mau nói đi, tôi còn phải chăm bạn gái mình nữa.”
“Mới bạn gái thôi đã gọi tôi là anh vợ? Cậu cũng tự tin lắm!”
Mọi người trong phòng họp khi nghe Kỷ Hàn Phi nhắc đến hai từ “anh vợ” anh náy đều tập chung hướng mắt về anh, cố nghe lỏm cuộc trò chuyện.
Tin tức động trời gì đây? Anh vợ? Ai gan lớn dám gọi lão đại như thế chứ? Không đúng không đúng, phải nói là…tên nào ăn gan hùng mật gấu dám đi tán Thần Tỷ của bọn họ?
Bản thân nhắm có cái nhan sắc qua được người đàn ông mà tỷ tỷ nhà họ đang treo ảnh trong phòng ở Zero hay không, mà lại dám đi đào góc tường nhà người ta? Chưa kể người đàn ông trong ảnh được chính tỷ tỷ của họ thừa nhận là người đàn ông của mình, ngoại trừ anh ta ra ai cũng không được.
Tịch Cảnh Dương liếc mắt nhìn qua phòng bệnh, môi mỏng nhếch lên:“Sớm muộn gì cũng phải gọi, tôi giúp anh tập làm quen với cách gọi này thôi.”
Kỷ Hàn Phi nghiến răng, anh biết đối phương rất đáng ghét, bây giờ thì anh lại cảm thấy không chỉ đáng ghét mà còn cực kỳ gợi đòn.
“Stop! Chuyện của hai người tôi sẽ tính sổ với cậu sau, tôi có việc…muốn nhờ cậu giúp.”
Tịch Cảnh Dương hơi nhướn mày nghi ngờ, với năng lực của Kỷ Hàn Phi lại mở lời nhờ anh giúp đỡ, vậy xem ra không phải là chuyện đơn giản rồi.