Sau khi giúp Kỷ Thần Hi rửa sạch lượng axit còn xót lại trên tay, Tịch Cảnh Dương ngay lập tức bế cô lên xe chạy đến bệnh viện.
Trong suốt cả quá trình anh không hề mở miệng nói một lời nào và Kỷ Thần Hi cũng thế. Chỉ có khi ở trên xe, anh dường như có chút mất kiên nhẫn mà liếc nhìn tài xế qua gương chiếu hậu:“Trong vòng năm phút nữa không đến được bệnh viện, ngày mai tự cút đến Châu Phi đào than đi.”
Lời đe doạ vừa dứt, viên tài xế hoảng loạn đạp mạnh chân ga, chiếc xe ngay lập lức vụt như bay trên đường quốc lộ.
Là một người được đào tạo chuyên nghiệp, nên việc lái xe tốc độ cao và tránh chướng ngại vật không phải quá khó đối với tài xế. Vậy nên anh ta mặc kệ mấy cái đèn giao thông trên đường mà cứ vụt bay như gió. Dù sao hiện tại không có gì quan trọng hơn chủ mẫu cả.
Vết thương do bỏng axit trên cánh tay Kỷ Thần Hi không lan ra nữa, nhưng càng lúc càng xưng rộp lên. Dù thế vết thương ngoài da cũng chẳng bằng vết thương lòng.
“Anh thật sự quyết không nói chuyện với em sao?” Đáy mắt Kỷ Thần Hi thoáng lên tia thất vọng trong vô cùng đáng thương.
Cuối cùng người đàn ông cũng không nhịn được mà khàn giọng nói:“Tiểu Hi…anh thật hy vọng, anh có thể tàn nhẫn một chút, trói chặt em bên cạnh anh.”
Kỷ Thần Hi lặng người, cô biết anh hoàn toàn có thể làm thế thật, dù có khả năng phải đối đầu trực diện với căn cứ sát thủ số một thế giới như Zero anh cũng chẳng quan tâm.
Anh chưa bao giờ hạn chế tự do của cô. Ở cạnh anh, cô cũng chưa từng phải thu đôi cánh của mình lại, mà có thể tự do bay nhảy với điều kiện không khiến bản thân thương tổn.
Nhưng mà cuộc sống mà, ai biết trước chữ ngờ chứ, ai bảo cô có duyên với bệnh viện làm gì.
“Nếu lúc đó em không đỡ, thì không phải chỉ một vết thương nhỏ trên cánh tay em đâu, mà là cả một quãng đời còn lại của một cô bé còn chưa thành niên.”
Tịch Cảnh Dương cười khổ:“Phải.”
Anh có thể trách cô sao? Khi nếu rơi vào hoàn cảnh đó anh cũng sẽ làm thế. Điều làm anh cảm thấy tức giận nhất lúc này chính là giận bản thân, vì sao lại chiến tranh lạnh với cô, vì sao lại đến trễ, cũng vì anh mà cô mới bị thương, đều là lỗi tại anh.
“Thiếu chủ, đến bệnh viện rồi.”
Tài xế dùng tốc độ hơn 250km/h để phóng như bay trên đường. Anh xuống xe mở cửa để Tịch Cảnh Dương bế Kỷ Thần Hi vào bệnh viện, còn anh thì xoay đầu xem đồng hồ trên tay, đợi 12 chiếc xe cảnh sát giao đã dí theo anh trên quốc lộ ban nãy.
***
Trong phòng bệnh VVIP, Phó Tuần vừa trở về sau chuyến công tác dài ngày, khoanh tay đứng nhìn chằm chằm Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương với ánh mắt khó hiểu.
“Nước Z là quốc gia hoà bình mà đúng không? Vậy sao hai người cứ thay phiên nhau vào đây tìm tôi vậy? Tôi ở vùng trung tâm chiến sự cả tháng mà còn lành lặn hơn cả hai người nhiều đấy.”
Cánh tay Kỷ Thần Hi đã được anh quấn một lớp băng gạc mỏng và vì cô đã được điều trị kịp thời, không có gì đáng lo ngại. Bọn họ có thuốc mỡ đặc hiệu nên thường xuyên dùng sẽ không để lại sẹo.
Kỷ Thần Hi cười hơ hơ đáp:“Tôi cũng chán cái mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện lắm lắm luôn rồi.”
Phó Tuần còn định nói gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt không thể nào đen hơn được nữa của ai kia đang ngồi trên ghế thì không nói nữa, chạy trước tính sao.
“Tôi còn có việc, đi trước đây, nếu có việc gì thì cứ gọi.”
Phó Tuần đi rồi, Kỷ Thần Hi mệt mỏi nằm ườn xuống giường. Trong một ngày ngắn ngủi mà gặp đủ chuyện, cô đúng là mệt không tả nổi.
“Mệt thì ngủ đi, anh ra ngoài có tý việc.” Tịch Cảnh Dương đứng dậy ân cần đắp chăn cho cô. Dù gương mặt lạnh tanh không một biểu cảm, nhưng cử chỉ của anh đối với cô vẫn vô cùng dịu dàng.
Quả thật cô quá mệt, chỉ mất vài phút đã nằm ngủ vô cùng ngoan ngoãn. Nhìn hơi thở cô gái đều đều, người đàn ông nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Trùng hợp thay trên hành lang của bệnh viện, Tịch Cảnh Dương lại bắt gặp một người quen.
Đối phương nhìn thấy anh đi ra từ phòng bệnh cũng rất ngạc nhiên, cất tiếng chào:“Tịch tổng, sao anh cũng ở đây thế? À phải rồi, chuyện chiều nay tôi vẫn chưa cảm ơn anh và cô Kỷ, thật sự cảm ơn, nếu không có hai người, tôi cũng không biết em gái tôi sẽ ra sao nữa.”
Dưới hoàn cảnh chỉ có hai người, Phong Dục cũng không giả vờ không quen biết nữa và đương nhiên lời cảm ơn là lời thật lòng của anh ta.
Tịch Cảnh Dương chỉnh lại cổ tay áo, cả người toát ra sát khí mạnh mẽ khiến cho Phong Dục có chút hoài nghi.
Anh làm gì chọc giận vị đại boss này à?
Tịch Cảnh Dương ngẩng đầu, giọng nói trầm thấp khiến người ta rùng mình:“Phong tổng khách sáo quá rồi, người cảm ơn phải là tôi chứ. Không nhờ phước của em gái Phong tổng, bạn gái tôi cũng đã không vào đây rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT