Nhận ra bản thân có chút thất thố, Kỷ Thần Hi vội thu lại ánh mắt.

“Xin lỗi anh, tôi không có ý gì đâu, chẳng qua…ừm…không có gì cả, chắc là tôi nghĩ nhiều thôi.”

Nếu lần đầu giao tiếp với nhau mà cô lại hỏi “Anh có bệnh đúng không?”, thì nhất định người ta sẽ nghĩ cô có vấn đề về thần kinh mất. Vậy nên vẫn là thôi đi, dù sao cũng chẳng quen biết gì, anh ta có bệnh thật cũng chẳng liên quan đến cô.

Người đàn ông không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại anh vẫn luôn giữ thái độ vô cùng ôn nhu. Anh mỉm cười hỏi:“Thật vậy sao?”

Dù vẻ ngoài lẫn tính cách mà anh thể hiện ra đều minh chứng rõ ràng cho bốn chữ “ôn nhu như ngọc”, thế nhưng Kỷ Thần Hi luôn có cảm giác muốn tránh xa người đàn ông này càng xa càng tốt.

Lần đầu chạm mặt anh mang đến cho cô cảm giác xót thương mà thân thuộc, còn lần này cô chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cơ thể không điều khiển được mà lùi về sau để né tránh anh.

Dù là thế, Kỷ Thần Hi vẫn mỉm cười đáp trả một cách lịch sự:“Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Trên gương mặt của người đàn ông ấy, nụ cười ẩn chứa sự dịu dàng và lời nói nhẹ nhàng. Ánh mắt đen trong veo của anh sáng lên như những hạt sương trên cánh hoa, toả ra một sức hút không thể cưỡng lại. Mỗi chi tiết trên gương mặt anh đều hoàn hảo tỉ mỉ, từ mũi cao, khuôn mặt cân đối tới đôi môi mỏng mịn.

Vẻ đẹp của anh chính là loại đẹp nổi bật, hoàn hảo từ đầu đến chân, là một vẻ đẹp tự nhiên, tỏa sáng từ bên trong lẫn bên ngoài. Bề ngoài của anh tràn đầy sự thanh thoát và tinh tế, nhưng không hề có chút ẻo lả nào. Trên gương mặt anh lúc nào cũng duy trì một nụ cười dễ chịu tựa như gió xuân.

“Chỗ tôi ở trước đây xảy ra chút vấn đề, nên tôi vừa dọn đến đây không lâu. Tôi nhìn thấy nhà đối diện luôn đóng cửa nên cứ nghĩ mình không có ai ở. Không ngờ vẫn có người sống ở đây nên muốn qua chào hỏi chút thôi, mong rằng thời gian này có thể chiếu cố lẫn nhau.”

Lời nói rất tự nhiên và lịch sự, nhưng Kỷ Thần Hi hoàn toàn không có ý định muốn dây dưa với anh liền khéo léo từ chối.

“Tôi cũng có chút việc nên ở tạm đây vài ngày, anh không cần phải quá khách sáo.”

Người đàn ông hơi ngượng ngùng gãi đầu, như một thiếu niên trẻ tuổi lần đầu tiếp xúc với người khác giới.

“Vậy sao? Thật ngại quá. Nhưng dù sao cũng gặp mặt rồi…cô có muốn ăn cơm cùng không? Tôi vừa gọi thức ăn bên ngoài về, có gọi hơi nhiều…”

Từ đầu đến cuối, ngoại trừ lúc đầu còn mỉm cười lịch sự đối đáp, thì càng về sau vẻ mặt của Kỷ Thần Hi không hề có chút biểu cảm nào.

Không phải cô cảm thấy khó chịu với người đàn ông lạ mặt có chút nhiệt tình này, chẳng qua linh cảm của cô mách bảo, đằng sau vẻ ngoài tựa thiên sứ này, nhất định không đơn giản. Hoặc có thể là do cô quá nhạy cảm và đa nghi.

Kỷ Thần Hi lần nữa từ chối:“Không cần đâu, tôi bị dị ứng với hải sản.”

Sở dĩ Kỷ Thần Hi nói thế là vì bên trên túi thức ăn mà người đàn ông đem vào nhà ban nãy, có logo của một nhà hàng thủy hản sản nổi tiếng trong khu vực.

Nhưng Kỷ Thần Hi lại hoàn toàn không ngờ đến, đối phương gọi thức ăn ở nhà hàng thủy sản, lại không gọi bất kỳ món nào có liên quan đến hải sản, cứ y như là chỉ cần trong menu món nào không có hải sản thì anh ta sẽ gọi.

Nếu không phải cô và Tịch Cảnh Dương giận dỗi nhau, cô đến chỗ này ở rồi vô tình đụng mặt anh ta, cô nhất định sẽ nghĩ anh ta chính là đang đào hố để cô nhảy vào.

Người đàn ông khẽ gọi một tiếng:“Quý cô?”



Kỷ Thần Hi hít một hơi thật sâu rồi lại tìm lí do từ chối:“Xin lỗi, nhưng tôi vừa mới ăn tối xong, hiện giờ không thể…”

“Ọt…!”

Chưa kịp nói hết câu thì âm thanh xấu hổ kia lại phát ra từ bụng Kỷ Thần Hi.

Lúc này cô chỉ ước, trước mặt thật sự có một cái hố để cô nhảy xuống, rồi chôn cô dưới đó luôn đi, chứ cô không còn mặt mũi nhìn đời nữa rồi.

Sao âm thanh biểu tình của chiếc bụng nhỏ, Kỷ Thần Hi chết đứng không nói thêm bất kỳ lời nào nữa.

Cứ ngỡ người đàn ông sẽ cười chế giễu cô, ai ngờ anh ta không hề cười mà trên mặt còn tỏ ra vẻ lo lắng.

“Con gái không nên thường xuyên nhịn ăn chỉ để giảm cân đâu, dù sao cô cũng rất đẹp rồi.”

Kỷ Thần Hi:"???"

Cô nên nói anh ta ngốc hay là tinh tế đến mức đáng sợ vậy? Ấy thế mà khiến cho câu chuyện xấu hổ của cô trở thành một chuyện ngoài ý muốn, đã thế còn khen cô?

“Anh…anh hiểu lầm…”

Người đàn ông tuy vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi nhưng cũng không thể giấu đi vẻ lo lắng trong đôi mắt.

“Nếu em gái tôi cũng giống cô, thường xuyên không ăn uống đúng bữa, khiến sức khoẻ bị ảnh hưởng, tôi nhất định sẽ rất đau lòng.”

…----------------…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play