Nam Cung Lục Trà sắc mặt tái nhợt nghiến chặt răng, cô ta chưa từng chịu sự nhục nhã như thế này bao giờ, giờ phút này cô ta còn ở lại đây thì thực sự quá mất mặt Nam Cung Gia rồi.

"Thật ngại quá, Ngài Tịch, chú Hàng, con bỗng có việc đột xuất nên con xin phép đi trước.

Để ngày khác con nhất định sẽ đến nhà tạ tội sau ạ."

Các món ăn dần được được bưng lên, Tịch Lão liền gắp món miếng thịt kho tàu lớn cho vào bát của Mộ Nhược Vi vừa bình thản đáp.

"Không cần đâu, dù sao thì Tịch Gia của chúng tôi cũng không tiếp nổi khách quý như Nam Cung tiểu thư đây!"

Tịch Hàng nhìn thấy sắc mặt của Nam Cung Lục Trà ngày càng kém vội lên tiếng bênh vực:"Ba, sao ba lại nói Trà Trà như vậy, dù sao con bé cũng là hôn thê của Tiểu Dương!"

Tịch Lão lại gắp một miếng gà Kung Pao Tứ Xuyên cho vào bát của Mộ Nhược Vi, cô cũng chỉ đành bất lực mà nhìn chứ không dám ngăn cản, vì ban nãy tên nào đó nói với cô cứ im lặng ngồi ăn là được, sức chiến đấu của ông nội rất mạnh.

Đến giờ cô mới hiểu, tin nhắn Tịch Cảnh Dương gửi đi trên xe là cho ai cùng với nụ cười nham hiểm lúc đó.

Thật không ngờ anh lại có thể tính được đến bước này, cho nên ban nãy anh vẫn im lặng không nói gì, vì vốn dĩ không cần anh phải đích thân ra trận.

"Ha! Hôn thê? Từ khi nào vậy? Tiểu Dương, cháu đính hôn với Nam Cung tiểu thư từ khi nào, mà đến ông già này cũng không hay biết gì thế?"

Mộ Nhược Vi thầm tặc lưỡi, cô thật sự không dám ngước nhìn gương mặt lúc này của vị Nam Cung tiểu thư kia và cha của Tịch Cảnh Dương nữa, nhưng mà dù sao người kia cũng là cha mình, Tịch Cảnh Dương lại có thể tính kế ông ấy như vậy, cũng ác quá mà.

Tịch Cảnh Dương cũng không nhanh không chậm gấp cho Mộ Nhược Vi một miếng Vịt Quay, thản nhiên trả lời:"Ông nội, Nam Cung tiểu thư...là ai?"

Mộ Nhược Vi:"..."

Tịch Hàng:"..."

Nam Cung Lục Trà:"..."

Tịch Lão:"..."

Tịch Cảnh Đăng vốn cắm đầu ăn mặc kệ sự đời nhưng sau khi nghe ông anh trai mình phát ngôn:"..."

Nói chuyện rồi cùng ăn cơm cả buổi, nhưng anh lại không hề biết người ta là ai, đây chẳng phải là tát thẳng vào mặt của Nam Cung Lục Trà hay sao? Cứ cảm giác cô ta hôm nay đến đây là để cho hai ông cháu này treo lên đánh vậy.

Tịch Hàng giận đến run người ông chỉ tay về hướng con trai mình:"Mày...mày..."

Nam Cung Lục Trà thật sự không nhịn được nữa cúi chào một cái liền chạy đi.

Tịch Hàng vẫn chạy theo muốn an ủi cô nhưng cô ta chạy đi rất nhanh, dường như không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.

"Sao vậy Tiểu Vi, sao cháu không ăn đi, thức ăn không hợp khẩu vị sao?"

Mặc kệ thằng con trai mình và Nam Cung Lục Trà như thế nào, Tịch Lão nhìn bát cơm đầy ấp thức ăn do ông và Tịch Cảnh Dương thi nhau gắp, nhưng Mộ Nhược Vi chỉ nhìn nhưng lại không động đũa liền quan tâm hỏi.

Lúc này cô mới lúng túng lên tiếng:"Ngài Tịch, dù sao đó cũng là cha của anh Cảnh Dương, làm vậy...liệu có ổn không?".

Truyện Quan Trường

Tịch Lão khẽ nhíu mày:"Sao lại là Ngài Tịch, gọi ông nội!"

Mộ Nhược Vi:"..."

Hình như trọng tâm câu hỏi không phải là vấn đề này mà.

Ban nãy do căng thẳng quá nên cô gọi theo Tịch Cảnh Dương thôi, nếu bây giờ lại gọi ông là ông nội thì thật sự rất kì cục.

"Cháu có thể gọi ông là Gia Gia không? Dù sao thì cháu và anh Cảnh Dương...cũng không phải mối quan hệ đó..."

Lần này đến Tịch Cảnh Dương nhíu mày:"Không phải? Là không phải cái gì?"

Mộ Nhược Vi lần nữa cứng họng, không biết phải nói gì.

Tịch Cảnh Đăng nhìn thấy ông ba nhà mình chưa quay lại nên cũng không ngại mà trở thành thần trợ công cho anh trai.

"Chị dâu, đừng có ngại nữa, chị nghĩ anh trai em rảnh rỗi lắm hay sao mà là giúp người khác chăm sóc chị? Nếu anh ấy không thích, thì dù là mười ông nội cũng không làm được gì anh ấy!"

Tịch Lão cũng gật đầu tán thành:"Đúng đấy Tiểu Vi, cái thằng nhóc này trước đây ông còn nghĩ nó là Gay cơ? Hai mươi mấy tuổi đầu lại chưa từng có bạn gái? Vậy mà sau khi nhìn thấy ảnh của cháu liền lập tức đồng ý lời nhờ vả của ông nội cháu, rõ ràng là trúng tiếng sét ái tình với cháu mà!"

Mộ Nhược Vi:"..."

Sao cô không biết người nhà họ Tịch có khả năng đào hố bẫy người kinh dị như thế chứ? Câu nào câu nấy đều tỏ ý Tịch Cảnh Dương thích cô, nhưng anh có nói với cô bao giờ đâu, anh xem cô là em gái thì đúng hơn!

Lúc này người đàn ông nào đó khẽ chỉnh lại cổ áo, động tác nho nhã mà lại vô cùng thanh lịch khiến người ta bất giác ngước nhìn theo.

Anh nhẹ nhàng quay sang nhìn cô rồi nở một nụ cười đầy yêu nghiệt, rất thản nhiên mà lên tiếng:"Tiểu Vi, em thử nghĩ xem, có em gái nào nuôi mà không làm thịt không?"

Mộ Nhược Vi:"..."

Tịch Lão:"..."

Tịch Cảnh Đăng:"..."

...----------------....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play