Trên chiếc giường được phủ một lớp ga giường màu đen bên trong căn phòng rộng lớn, người đàn ông không ngừng dùng sức đè cô gái xuống hôn, như muốn lấy đi hết dưỡng khí trong miệng cô.

Kỷ Thần Hi bất lực vùng vẫy, nhưng khi cô vừa định mở miệng hét lên, thì lưỡi của người đàn ông được thế mà cậy mở hàm răng của cô ra rồi tiến vào trong.

Dần dần cũng không biết từ bao giờ cô đã bị anh dẫn dắt, lưỡi của hai người quấn lấy nhau và rồi vài sợi chỉ bạc mờ ám xuất hiện.

Từ cảm giác tức giận đến hoang mang, cô dần thả lỏng bản thân mà chiều theo ý của anh.

Dường như nhận ra cô đang ngoan ngoãn phối hợp với mình, khoé môi của Tịch Cảnh Dương không nhịn được mà khẽ nhếch lên.

Sau một lúc lâu thì sợi chỉ bạc đầy ái muội cũng bị kéo ra, cuối cùng thì anh cũng chịu buông tha cho đôi môi đang có chút sưng lên của cô.

“Tiểu Hi ngoan, còn muốn đi nữa không?” Giọng nói của Tịch Cảnh Dương trầm khàn, mang theo ý dụ dỗ.

Bên phía Kỷ Thần Hi, gương mặt cô lúc này vẫn đỏ bừng và không ngừng thở hổn hển rồi vô thức lắc đầu nhẹ.

Nhưng cô cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi khóc mếu:“Anh…anh…anh bắt nạt em…”

Tịch Cảnh Dương mỉm cười rồi nhẹ nhàng vuốt ve tóc mái của cô, sau đó hôn lên trán cô một cái đầy dịu dàng:“Phải, là anh sai, anh đã khiến em phải chịu ủy khuất rồi.”

Đôi mắt của Kỷ Thần Hi cũng dần đỏ hoe, nghẹn giọng nói:“Rõ ràng…rõ ràng anh nói anh đã sang Nước R từ nhỏ…rõ ràng chúng ta đã ở bên nhau từ lâu…vậy sao…vậy sao anh còn có…còn có hôn ước gì kia nữa chứ?”

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của cô, Tịch Cảnh Dương cảm thấy vô cùng đau lòng, anh nghiêng người nằm xuống cạnh cô, rồi kéo cô ôm chặt vào lòng mình khẽ nhỏ giọng an ủi.

“Ngoan, đừng khóc, mọi chuyện không như em nghĩ đâu.”

Kỷ Thần Hi chống hai tay lên ngực anh, sau đó đôi mắt long lanh ánh nước cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào mắt của anh như đang muốn nói “Không như em nghĩ là thế nào?”

Đối diện với đôi mắt long lanh ấy, Tịch Cảnh Dương bất lực mà thở dài một tiếng.

Cằm của anh khẽ cạ cạ vào đầu của cô rồi bắt đầu giải thích.

“Ông Cố của anh trước đây từng là lính.

Ông có một người bạn thân và người bạn đó từng cứu Ông một mạng.

Về sau vì muốn cảm ơn người bạn đó, Ông của anh đã hứa sẽ để gia chủ xuất sắc nhất của gia tộc…lấy cháu gái đầu tiên của người bạn kia…”

“Gia chủ xuất nhắc nhất? Đừng nói là anh nha!” Kỷ Thần Hi nghe xong liền tức giận đẩy mạnh anh ra rồi ngồi bật dậy.

Nhìn vòng tay trống trải của mình, Tịch Cảnh Dương cảm thấy có chút mất mát, nhưng anh vẫn giải thích tiếp.

“Thật ra chuyện này anh cũng mới biết không lâu.

Vốn dĩ ở đời của cha anh thì phải thực hiện lời hứa đó rồi, vì phía bên Kỷ Gia đã xuất hiện người cháu gái đầu tiên, nhưng mà…”

“Nhưng mà thời gian đó gia tộc của anh đấu đá không ngừng, mãi mà chưa có người đảm nhận vị trí gia chủ đó, cho nên cái hôn ước trời ơi kia liền rơi trúng đầu anh?” Kỷ Thần Hi nhăn mặt nói thay lời của Tịch Cảnh Dương.

Anh khẽ ho nhẹ một tiếng rồi cũng ngồi dậy trấn an cô:“Nhưng em không cần lo.

Theo anh được biết, Kỷ Gia đó dương thịnh âm suy, ngoại trừ cô cháu gái đầu tiên kia ra thì chưa từng xuất hiện người mang giới tính nữ trong gia tộc.

Vậy nên, cái hôn ước đó chưa chắc anh phải là người thực hiện.”

Kỷ Thần Hi cười lạnh:“Anh nghĩ hay quá ha! Vậy nếu đột nhiên bên kia đột nhiên xuất hiện một cô cháu gái, vậy là anh sẽ lấy người ta à? Dù sao cũng là lời hứa từ thời Ông Cố của anh, còn là vì để trả ơn nữa chứ!”

Hai bàn tay của Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng phủ lên bàn tay trắng nõn mềm mại của cô.

“Em yên tâm đi, chuyện lấy thân trả ơn đó, cứ để con trai sau này của chúng ta làm.

Còn anh chỉ là của em, một mình sao em thôi.”

Tai của Kỷ Thần Hi lần nữa đỏ lên:“Con…ai sinh con cho anh chứ! Đồ lưu manh!” Cô lấy chiếc gối gần đó ném mạnh vào người anh.

Nhưng Tịch Cảnh Dương không hề tức giận, đối với cô anh vẫn luôn ôn như dịu dàng như thế, bởi vì anh luôn muốn đem đến cho cô mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này.

“Vậy em không giận anh nữa đúng không?” Anh nhỏ giọng tỏ vẻ uất ức lên tiếng.

Sau khi trút giận một hồi, Kỷ Thần Hi liền khoanh tay quay ngoắc qua hướng khác, sau đó bâng quơ nói.

“Kỷ Gia sao? Hứ! Chẳng phải em cũng họ Kỷ sao? Biết đâu được em chính là cháu gái thất lạc của Kỷ Gia đó! Mà không đúng, nếu vậy chẳng phải em chính là người xui xẻo phải gả cho anh à?”

Tịch Cảnh Dương liền không nhịn được mà phụt cười:“Nếu thật sự vậy, công việc cực khổ như lấy thân báo ơn kia không cần phiền phức đến con trai chúng ta rồi.”

Kỷ Thần Hi:"…" Sau tất cả thì tên lưu manh này vẫn quay về với cái vấn đề đó!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play