Cách đây ít lâu, khi đến Hồ Ngọc Lâu cùng Dật Thế, Không Hải được nghe Ngọc Liên và Mẫu Đơn kể về một vị khách của Ngọc Liên, lần nào tới đây cũng đòi chuẩn bị bút và mực để viết thơ. Vị khách đó họ Bạch. Không Hải đã được xem mảnh giấy có bài thơ mà ông Bạch viết rồi vứt đi.
Chỉ cần xem qua bài thơ mà dễ chừng là khổ đầu của một bản trường ca dài, cũng có thể đoán được tác giả đang dồn biết bao tâm huyết vào trong bài thơ còn chưa thành hình ấy.
“Đúng rồi ạ.” Mẫu Đơn gật đầu.
“Vậy là ông ta biết bài thơ đó.” Không Hải lẩm bẩm, với vẻ mặt như muốn nói: một người như thế mà biết thơ Lý Bạch thì cũng là lẽ thường.
“Lúc thấy bài thơ này, em đoán ông Bạch thể nào cũng biết...” Mẫu Đơn nói giọng hào hứng.
“Biết ông Bạch sắp ra về nên em mới mang bài thơ mượn của huynh Không Hải cho ông ấy xem. Thế là…” Mẫu Đơn đổi giọng, như để nhại lại kiểu nói của ông Bạch khi ấy: “À, là Thanh bình điệu từ của Lý Bạch đây mà.”
Có vẻ ông Bạch đã nói như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play