Những xiêm y đẹp đẽ của Xuân Cầm quấn quanh mình bà lão rơi lả tả xuống sàn. Lưu Vân Tiêu không còn cảm thấy mình đang sống. Bà lão chằm chằm nhìn Lưu Vân Tiêu với ánh mắt lóe lên như mắt mèo, ngoạm răng vào tấm trướng lụa vây quanh giường, xé toạc nó ra.
Vừa nhìn vào đôi mắt Xuân Cầm đã hóa thành bà lão, cơ thể Lưu Vân Tiêu lập tức bất động.
“Đây là dải lụa. Thiếp sẽ thắt cổ chàng bằng dải lụa này. Lụa sẽ thít rất chặt...” Xuân Cầm vừa nói vừa quấn dải lụa mềm quanh cổ Lưu Vân Tiêu.
Bị siết cổ, Lưu Vân Tiêu mất dần ý thức, rồi không biết gì nữa, đến khi tỉnh ra thì là lúc người đầy tớ phát hiện thấy Lưu Vân Tiêu đang ăn cứt của mình vào ngày hôm sau.
Tóc Lưu Vân Tiêu bạc trắng sau một đêm.
Nghe xong hết câu chuyện của Lưu Vân Tiêu, Phụng Minh khẽ lẩm bẩm: “Chuyện là như vậy à...”
Sau đó quay sang Không Hải, hỏi ngắn gọn: “Thầy thấy sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play