“Dật Thế này, đây là anh Mohammed, người Hồ. Anh ấy là người dạy tớ tiếng Hồ và mọi thứ về Hiên giáo.” Không Hải nói với Dật Thế bằng tiếng Nhật.
“Rất hân hạnh.” Dật Thế nói bằng tiếng Đường, rồi cúi thấp đầu.
“Ồ, cậu Dật Thế. Người nước Oa ai cũng giống như cậu Không Hải chứ? Quen nhau chưa bao lâu, thế mà cậu ấy đã nói chuyện được đôi ba câu bằng tiếng của xứ chúng tôi rồi, không chỉ vậy, cậu ấy còn có những suy nghĩ rất độc đáo về lửa trong Hiên giáo nữa.”
“Lửa?”
“Phải. Cậu ấy bảo rằng, bên trong mỗi con người chúng tôi đều đang bừng cháy ngọn lửa Hiên giáo, vì thế việc thờ lửa chính là thờ ngọn lửa-vị thần bên trong chính bản thân mình.” Anh ta nói một thứ tiếng Đường nhuần nhuyễn.
Có vẻ như sự kinh ngạc của Mohammed dành cho Không Hải là xuất phát từ đáy lòng, trong lời nói với Dật Thế có thể nghe thấy âm hưởng của niềm thán phục.
“Ai dà anh Mohammed ơi, gã này là một gã đặc biệt mà...” Dật Thế nói bằng tiếng Đường.
Khi thấy Không Hải được khen ngợi, vẻ bối rối liền biến mất khỏi gương mặt Dật Thế, thay vào đó là một nụ cười. Bình thường, cứ theo tính cách Dật Thế mà suy, nếu ai đó khen ngợi một kẻ khác không phải là mình ngay trước mặt mình, cậu ta sẽ cảm thấy phật ý, nhưng riêng Không Hải thì có vẻ là một biệt lệ. Hễ Không Hải được người khác khen ngợi, thì hình như trong lòng Dật Thế cũng dâng lên cảm xúc tự hào.
Ba cô con gái vừa nhặt tiền xong đã đứng cạnh Mohammed từ bao giờ. Cả ba xem ra mới đang ở độ tuổi từ đôi tám cho đến hơn hai mươi một chút. Sống

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play