Mặc dầu vậy, cũng phải khoảng một tháng sau tôi mới tâu về chuyện của Dương Ngọc Hoàn với ngài Huyền Tông. Vì tôi sợ nhắc đến tên nữ quan, tức vợ của ngài Thọ vương, biết đâu sẽ làm ngài Huyền Tông phật ý.
Nhưng rốt cuộc, tôi vẫn phải tâu về chuyện của Dương Ngọc Hoàn với ngài Huyền Tông vì, đúng như Hoàng Hạc nói, nỗi bất an của mình. Bởi nếu có kẻ khác tâu lên, rồi ngài Huyền Tông gặp mặt và phải lòng nàng, thì sẽ là vấn đề lớn đối với tôi.
Vậy là nhân lúc ngài Huyền Tông đang vui vẻ, tôi mới thuận đà nói ra tên của Dương Ngọc Hoàn, vợ ngài Thọ vương.
Trước tiên, tôi trần tình về lý do mà tôi cứ im lặng mãi về chuyện này.
“Người phụ nữ này là kẻ đầu gối tay ấp của một người trong hoàng tộc, thành thử thần sợ nếu nói ra sẽ gây nên những sóng gió không hay quanh hoàng thượng.”
Tôi mào đầu như thế, không ngờ ngài Huyền Tông lại tỏ ra hứng thú.
“Thần biết khi nói ra chuyện này, mà phạm vào ý hoàng thượng, thì sẽ hứng chịu cơn thịnh nộ biết nhường nào của ngài, nhưng nếu không nói ra, thần sẽ lại áy náy vì biết đâu đã làm lỡ mất cơ hội an ủi nỗi lòng cô quạnh của ngài, nên dù thế nào thần cũng phải nói ra.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT