An Nhiên được một tay Đế quân nuôi dạy, hai người cùng nhau sống ở Minh Hải xa xôi. Minh Hải là một đảo lớn gần với Ma Tộc, Ma Tộc thường xuyên tấn công nên Đế quân thường không có ở nhà. Bỏ lại An Nhiên một mình trong cung, các ngôi nhà trong cung mộc mạc nhưng đoan trang, được làm từ những loại gỗ quý. Ở một mình buồn quá, nàng muốn đi khám phá Minh Hải một vòng.

-Ở Minh Hải này sao không có ai cả, chỉ có hoa Tử Đằng mà thôi.

Vừa mới dứt câu, nàng bỗng nhìn thấy một chàng trai máu me bê bết đang nhìn nàng với ánh mắt cầu cứu. Nàng vội vàng chữa trị vết thương cho người kia, phải biết, nàng là người đặc biệt có năng lực chữa trị. Người nọ thiếp đi, nàng đỡ hắn ta về nhà.

Sau khi lau vết thương cho hắn, nàng phát hiện hắn bị đâm một nhát chí mạng thế mà không chết. Tuy vậy, nhìn hắn cũng khôi ngô thật, An Nhiên vội dẹp đi suy nghĩ của mình. Nàng chăm sóc cho hắn không biết bao nhiêu ngày hắn mới tỉnh lại. Hắn vừa tỉnh lại đã muốn ngồi dậy, nàng đỡ hắn.

-Là tiên tử đã cứu ta sao?

-Ngươi là ai? Ngươi không nên có mặt ở đây thì phải.

Thái tử Long Hàn không muốn nói thật, chàng đã nói dối rằng mình chỉ là thiên binh đến đây để viện binh cho Đế quân.

-Viện binh? Vậy sư phụ?

Thật ra chàng cũng không biết Đế Quân hiện giờ ra sao. 

-Đế quân là người có tu vi cao nhất Tam Giới, chắc ngài ấy sẽ sớm trở về thôi.

Tuy An Nhiên cũng biết điều đó, nhưng nàng cũng biết trên người sư phụ có rất nhiều vết thương, không ai nói trước được. 

-Thôi được rồi, để ta dẫn ngươi đi lại nhiều hơn.

Dưới những tán hoa tử đằng, An Nhiên vui vẻ và xinh đẹp, khiến Long Hàn bị thu hút. Khi đã khá hơn, chàng phải về lại Thiên Cung. Chàng đưa cho nàng một chiếc vòng tay:

-Khi nào đến Thiên Cung thì muội đem chiếc vòng tay này đến gặp ta.

-Ta vẫn chưa hỏi huynh tên gì? Muốn hỏi tên người ta thì mình phải nói tên của mình trước. Ta nói trước, ta tên là An Nhiên.

-An trong bình an, nhiên trong hồn nhiên, quả là một cái tên hay. Ta tên Long Hàn.

-Vậy sao này ta gọi huynh là Hàn ca ca.

Nói rồi Long Hàn đi mất, nàng lại quanh quẩn trong căn nhà gỗ, điều chế thuốc.

Chờ cũng đã 30 năm, An Nhiên phe phẩy chiếc quạt, vừa ngồi đọc sách bên hồ sen vừa đọc:

-Nhân chi sơ, tính bổn thiện…

-Sao sách ta dạy con từ bé tới giờ vẫn còn học vậy!

Vừa thấy sư phụ, nàng chạy thật nhanh đến bên cạnh người, ôm lấy người.

-Sư phụ cuối cùng cũng về rồi.

Đế quân che giấu vết thương, cố nở nụ cười.

-Người không biết con nhớ người như thế nào đâu.

-Chỉ có con miệng ngọt.

Ở bên sư phụ được vài năm, nàng lại chứng nào tật đó, muốn xin sư phụ cho mình đi ngao du thiên hạ. Tuy Đế quân không nỡ, nhưng ngài chưa bao giờ thắng nổi đồ nhi của mình. 

An Nhiên không nói với sư phụ mình sẽ đi đâu, nhưng thực ra nàng muốn đến Thiên Cung đã lâu rồi. Mọi chuyện phải kể từ kiếp trước của nàng.

400 năm trước, Phượng Đế đi đến Tháp Càn Khôn, lúc chạm vào toà tháp đã nhìn thấy được tương lai của Hoả Phượng tộc, Hoả Phượng tộc diệt môn, Cửu Thiên… bị vạn kiếm xuyên tâm mà hồn phi phách tán. Ngài giật mình rụt tay lại, trong lòng bồn chồn không yên, không ăn không uống nhiều ngày. Mọi người thấy vậy vô cùng lo lắng, sau đó, ngài ra lệnh cho hai cô con gái phải che mặt cho đến lúc thành hôn và cũng không được tự tiện đi ra ngoài. Cửu Thiên đỡ hơn, nàng được đi lên núi Nam Sơn tu luyện. Núi Nam Sơn là ngọn núi ở gần Phượng Tộc, bốn mùa hoa đào nở trắng xoá, là nơi ở của các bậc tu tiên ẩn dật trong thiên hạ. 

*Phượng Tộc chia làm hai nhánh là Hỏa Phượng và Băng Phượng. Hỏa Phượng đứng đầu được xưng là đế, Băng Phượng được xưng là vương. Phượng Đế là hoàng huynh của Phượng Vương.   

Năm nay, Cửu Thiên đã được 300 tuổi, được sao Thiên Cơ chiếu mệnh chỉ còn chờ đến Lễ hội Thượng Nguyên nữa thôi là nàng sẽ được sắc phong, làm chủ Thiên Tộc. Vì vậy, Thiên Đế đã có lời mời, nàng cũng không thể từ chối, hai mẹ con nàng đến Thiên Cung dạo chơi một chuyến. Thật ra, những lần tu luyện, nàng cũng hay đi khắp nơi, có cả Thiên Cung, nàng còn kết giao với thần quân Liên Hoa. 

*Thần quân Liên Hoa: chân thân là hoa sen, linh lực ở mức khá, dung mạo xinh đẹp, tính tình cứng rắn.

Hai mẹ con nàng đi dạo một vòng, phải công nhận sự xa hoa của Thiên Cung. Bỗng nhiên, mẫu hậu dặn dò nàng:

-Con là nữ nhi, không phải người của Long Tộc, lại được thượng cổ chọn làm Thiên Cơ. Chắc chắn không ai phục, con phải cẩn trọng cử chỉ hành động, biết không?

-Con biết rồi, mẫu hậu yên tâm.

Không giống như Phượng Hậu nghĩ, Thiên Đế rất ôn hòa, Thiên Hậu rất xinh đẹp, dịu dàng. Nhưng sự dịu dàng của Thiên Hậu chắc chắn sẽ chỉ có hại cho người mà thôi. Lúc này Long Hàn cũng chỉ là một đứa trẻ, hắn thần tượng Cửu Thiên vô cùng, lúc nào cũng đỏ mặt đi theo tỷ tỷ. Cửu Thiên dẫn cậu bé đi dạo, tiện tay tặng cho cậu Bướm Tiên của mình.

-Đa tạ tỷ tỷ, sau này đệ cũng sẽ lợi hại như tỷ.

-Ta chờ đệ.

Không ngờ chưa được bao lâu thì Phượng Tộc xảy ra biến cố. Không biết ở đâu Băng Phượng hậu lại đưa ra chứng cứ chứng minh Hỏa Phượng tộc cấu kết với Ma Tộc. Thế là Băng Phượng tộc và Thiên Tộc bắt tay nhau tiêu diệt Hỏa Phượng tộc ngay trong lễ hội Thượng Nguyên. Long Hàn muốn cứu tỷ tỷ nhưng lại bị nhốt ở Tháp Lưu Ly.

*Tháp Lưu Ly: có từ thời thượng cổ, tháp được xây hoàn toàn bằng lưu ly dùng để giam giữ tội nhân, chỉ có chìa khóa lưu ly mới mở được tháp. Người bị giam không thể sử dụng linh lực. Phòng giam đặc biệt giam giữ Ma Tôn.

*Ma Tôn: là nữ nhi, tự phong ấn gương mặt để không ai biết được gương mặt thật của ả. Là thuộc hạ của Ma Tôn đời trước, lột da, tróc xương Ma Tôn đời trước để trở thành Ma Tôn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play