Lễ bộ Thượng thư Đường Hoài nhìn Phương Hồng, cười nói: "Linh Châu đường xa, chuyến này Phương đại nhân vất vả."
"Chức trách thôi mà, không có gì vất vả cả." Phương Hồng trả lời một câu, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ, bình thường hắn và Đường Hoài - Lễ bộ Thượng thư cũng không gặp nhau, hôm nay đối phương lại đột nhiên tới chào hỏi, có vẻ hơi quá nhiệt tình.
Đường Hoài nhìn hắn, lắc đầu nói: "Việc cải chế khoa cử, mỗi một bước đi đều phỉa vô cùng cẩn thận, Phương đại nhân vẫn quá vội vàng."
Vừa rồi trên triều đình, mặc dù là Công bộ cùng Lễ bộ tranh luận với nhau, nhưng Phương Hồng - Lại bộ Thị lang, lại đứng tại về phía Công bộ.
Phương Hồng nhẹ gật đầu, nói: "Đường đại nhân nói có lý."
Đường Hoài nhìn hắn, lại nói: "Nhưng hàng năm có thể giảm bớt cho quốc khố mấy chục vạn lượng bạc, vị Đường giải nguyên Linh Châu này, cũng coi là một nhân tài hiếm có, bản quan ngược lại cũng có chút chờ mong biểu hiện của hắn khi thi tỉnh."
Thi tỉnh được tổ chức ở kinh sư, do Lễ bộ toàn quyền phụ trách, Phương Hồng suy nghĩ một chút, nhìn Lễ bộ Thượng thư Đường Hoài rồi cười nói: "Đường đại nhân chỉ cần đợi thêm mấy tháng nữa là được rồi."
Hai người cùng nhau đi ra cửa cung, Đường Hoài lại tùy ý hỏi một câu: "Vừa rồi trên điện có nghe được Trương lang trung nhắc tới vị Đường giải nguyên kia còn chưa tới lễ đội mũ, mà dù đã qua lễ đội mũ mà đạt được thành tựu như vậy, cũng khó có được, hắn còn quá trẻ, khiến thí sinh bình thường cả một đời đều khó mà với tới, không biết là nhân tài châu nào?"
Trường thi Linh Châu là gộp thí sinh của ba châu, Phương Hồng cảm thấy lời Đường Hoài nói còn có ẩn ý, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, tùy tiện trả lời: "Đường giải nguyên là học sinh ở Linh Châu bản địa."
Đường Hoài nhẹ gật đầu, giống như hắn chỉ thuận miệng hỏi một chút, sau đó tiếp tục hàn huyên hai câu với Phương Hồng, rồi cáo từ đi về.
Vương Thạc từ phía sau đi tới bên cạnh Đường Hoài, sắc mặt trắng bệch nói: "Đường đại nhân, hạ quan vô năng, hay là để Công bộ. . ."
Đường Hoài phất phất tay, ngắt lời hắn, hỏi: "Liên quan tới người đạt giải nguyên Linh Châu kia, ngươi có biết gì về người này không?"
Vương Thạc nao nao, lần này Lễ bộ và Công bộ tranh luận trên triều đình, Thượng thư đại nhân cũng không hỏi một câu, tai sao đến khi tảo triều lại hỏi tới vị Đường giải nguyên kia?
Hắn cũng chỉ thoáng nghi ngờ một chút cái, sau đó lập tức nói: "Người này tên là Đường Ninh, chưa đầy 18 tuổi, là người thuộc Vĩnh Yên huyện ở Linh Châu, hắn đã có hôn phối, cưới chính là lệnh thiên kim của Vĩnh Yên huyện. . ."
"Đã có hôn phối?"Ánh mắt Đường Hoài hơi lóe, hỏi: "Có hôn phối từ lúc nào?"
Vương Thạc lắc đầu: "Chuyện này, hạ quan cũng không biết."
Ngón cái và ngón trỏ Đường Hoài khẽ vuốt ve, lẩm bẩm nói: "Đường Ninh, Linh Châu, Vĩnh Yên huyện, chưa đầy 18. . ."
Vương Thạc nhìn theo Thượng thư đại nhân thong thả đi xa, trong lòng lại nổi lên một tia nghi ngờ.
Xem ra, Thượng thư đại nhân có vẻ quý mến vị Đường giải nguyên này, trong lòng của hắn có chút hối hận, ngày đó khi chấm bài thi, thật sự là không nên cãi nhau với Trương Hạo. . .
Đường Hoài vừa đi ra cửa cung, có một lão bộc áo xám từ đằng xa đi tới, lẳng lặng đi theo phía sau hắn.
Bước chân Đường Hoài dừng lại, trầm mặc một lúc mới mở miệng lạnh lùng hỏi.
"Không phải ngươi nói hắn đã chết sao?"
Lão bộc kia ngẩng đầu, trên mặt không giấu nổi vẻ chấn kinh, lẩm bẩm nói: "Không có khả năng, bọn hắn rõ ràng đã xác định. . ."
"Mười bảy năm trước ngươi cũng nói như thế với ta."
"Bốn tháng trước ngươi lại cũng nói như thế với ta."
Đường Hoài lạnh lùng nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Đây là một lần cuối cùng."
Lão bọc kia há to miệng, một lát sau mới thấp giọng nói: "Rõ!"
Kinh sư, Đường phủ.
Họ Đường ở Kinh sư có không ít, nhưng nói đến Đường phủ, bách tính sẽ chỉ nghĩ đến một nơi.
Đường phủ này có ba huynh đệ đều là trụ cột trong triều, hiện tại Đường gia gia chỉ chính là Lễ bộ Thượng thư Đường Hoài.
Ngoài ra, hai vị đích nữ của Đường phủ, một vị là sủng phi trong cung, sinh hạ được hoàng tử, rất được Thiên Tử yêu thích, là một trong ba vị hoàng tử trưởng thành mà bệ hạ giữ ở bên người.
Trong Đường phủ, ở một tiểu viện u tĩnh, thiếu nữ xinh đẹp ngồi trên bàn đu dây trong viện, nhìn thấy một trung niên nam tử đi vào nội viện, nàng nhảy xuống từ trên bàn đu dây, kinh ngạc nói: "Cha, hôm nay sao người về sớm như vậy?"
Trung niên nam tử nhìn nàng một chút, hỏi: "Tiểu cô của con có ở nhà không?"
"Cha, người không sao chứ?" Thiếu nữ càng nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: "Tiểu cô rời nhà từ lúc nào?"
Trung niên nam tử nhẹ gật đầu, lại đi ra bên ngoài cửa, ghé qua Đường phủ một lát, sau đó đi tới một sân nhỏ càng thêm u tĩnh.
Hắn gõ cửa một cái, sau đó đẩy cửa vào.
Trong viện có một đình nghỉ mát, một nữ tử ngồi trong đình, khuôn mặt nữ tử vô cùng mỹ lệ, quần áo hoa lệ, nàng ngồi trong đình, cẩn thận may một bộ y phục.
Đường Tĩnh đi vào trong đình, khi đi tới trước mặt cô gái kia, nữ tử vẫn không ngẩng đầu nhìn hắn.
Đường Tĩnh trầm mặc một lát, mở miệng gọi: "Tiểu Dư."
Nữ tử giống như không nghe được lời của hắn, vẫn cúi đầu, tiếp tục may vá.
"Hắn còn sống." Đường Tĩnh thở phào một hơi, nói ra: "17 năm, cám ơn trời đất, hắn còn sống."
Động tác trên tay nữ tử đột nhiên dừng lại, kim may quần áo châm vào ngón tay, máu tươi đỏ thẫm chảy ra.
Ngoài viện, thiếu nữ ghé sát lỗ tai vào cửa, nghi ngờ tự nói: "Hắn là ai?"
. . .
Ở Linh Châu, Đường Ninh còn không biết chuyện ở kinh sư vốn giả dối quỷ quyệt, hắn dùng "Hải tặc phân kim" để làm khó Lý Thiên Lan, đã hai ngày nay nàng không tới tìm hắn.
Về điểm này, Lý Thiên Lan không sánh bằng Đường Yêu Yêu.
Gặp phải vấn đề không hiểu, Đường Yêu Yêu có thể thẳng thắn nói: "Ta không hiểu" "Ta không biết" "Ngươi nói cho ta biết", Lý Thiên Lan thì nhất định phải tự giải quyết bằng được vấn đề.
Thật đúng là một nữ nhân hiếu thắng.
Đường Ninh cảm thán một câu, cõng Phương tiểu bàn, đi trên đường cái, tiếp tục đi về phía Chung phủ.
Buổi sáng vốn đi theo Bành Sâm để chạy bộ kiện thân, nhưng từ khi Phương tiểu bàn nghe nói, nhất định phải cùng chạy với hắn, ngoài miệng nói là muốn giảm béo, kết quả nàng chạy được một nửa thì không chạy nổi nữa, mệt nằm ăn vạ trên mặt đất, còn muốn Đường Ninh cõng nàng về.
Đường Ninh cảm thấy là hắn tự gây nghiệt, cõng một người vướng víu như thế, so với chạy bộ còn mệt mỏi nhiều, chỉ có thể coi là phụ thêm trọng lực để huấn luyện.
Khi Phương tiểu bàn chạy bộ thì không hề dùng sức, lúc ăn cơm lại là dốc toàn lực.
Lượng cơm một mình nàng ăn, có thể so với lượng cơm của Đường Ninh Chung Ý và Đường Yêu Yêu cộng lại, đáng lẽ nên đòi Phương Hồng mỗi tháng cầm chút tiền sinh hoạt trả cho Chung gia.
Ít nhất cũng phải một trăm lượng.
Đường Ninh ngăn nàng bới chén thứ ba cơm, Phương tiểu bàn vô cùng đáng thương nhìn hắn, Đường Ninh cau mày nói: "Không phải ngươi nói phải giảm cân để xinh đẹp sao?"
Phương tiểu bàn nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thế nhưng phải ăn no rồi mới có sức để chạy, mới có sức để giảm cân rồi biến thành xinh đẹp!"
Phương tiểu bàn thật sư không thể cứu nổi, cả đời này không cần nghĩ tới việc giảm cân để xinh đẹp nữa. Đường Ninh phất phất tay, nói: "Được rồi, chỉ có thể ăn một bát nữa thôi."
"Hai bát!"
"Một bát!"
"Hai bát!"
. . .
Hai người không ngừng cò kè mặc cả, cuối cùng đạt tới kết quả là một bát rưỡi.
Thức ăn hôm nay rất phong phú, nàng ăn rất nhiều đồ ăn, ăn xong chén cơm thứ ba thì không ăn nổi nữa, đành đi tới đi lui trong sân, nàng dự định đi một hồi để tiêu cơm, sau đó lại ăn nửa bát còn lại.
Trong mâm còn thừa lại một miếng bánh nghìn tầng cuối cùng, Đường Ninh đưa đũa ra gắp.
Nhưng lại bị một người gắp trước.
Chung Ý kẹp lấy miếng bánh nghìn tầng kia, nàng nhìn Đường Ninh cũng đưa đũa ra một chút, sau đó nàng buông đũa xuống, nói: "Chàng ăn đi."
Đường Ninh lắc đầu, nói ra: "Nầng ăn đi."
Chung Ý cười cười: "Hay là chàng ăn đi."
"Ta ăn no rồi, nàng ăn đi. . ."
Đường Yêu Yêu đưa đũa ra, gắp lấy miếng bánh kia, bỏ vào trong chén của mình, nhìn bọn họ một chút, nói: "Các ngươi đều không ăn à, vậy thì ta ăn."
Phương tiểu bàn từ trong viện chạy về, móc ra một bọc giấy từ trong túi bách bảo của mình, mở ra rồi đặt lên bàn, nói: "Ta vẫn còn có một khối bánh nghìn tầng, các ngươi ăn đi."
Đường Ninh nhìn Chung Ý, nói ra: "Mỗi người một nửa?"
Chung Ý nghĩ một chút rồi nhẹ gật đầu.
Đường Ninh chia miếng bánh nghìn tầng kia thành hai nửa, chính mình gắp một nửa, khi Chung Ý cầm lấy đũa, không cẩn thận làm rơi đũa xuống đất.
Nàng nhìn Đường Ninh, bất đắc dĩ nói: "Hay là chàng ăn đi."
Đường Ninh gắp nửa miếng bánh nghìn tầng kia lên, nhìn nàng, nói: "Há miệng"
Chung Ý kinh ngạc nhìn hắn.
Đường Ninh nhìn nàng, nói ra: "Thất thần làm gì, há miệng đi, ta đút cho nàng ăn."
Sắc mặt Chung Ý đỏ lên, thấy Đường Ninh vẫn đang nhìn nàng, đành ngoan ngoãn há miệng ra.
Đường Yêu Yêu nhìn Đường Ninh đút nửa miếng bánh nghìn tầng kia cho Chung Ý, vẻ mặt Chung Ý thẹn thùng, lại nhìn một miếng bánh trong chén mình.
Giờ khắc này, nàng rõ ràng cảm nhận được, Tiểu Ý từ nhỏ thân như tỷ muộ với nàng, cuối cùng vẫn không giống với lúc trước. Điều này khiến nàng có chút đau lòng, ngay cả khẩu vị cũng không có.
Nàng để đũa xuống, buồn bực nói: "Ta ăn no rồi."
Đường Ninh nhìn trong chén nàng vẫn còn đồ ăn, lại nhìn nàng một chút, nói ra: "Không ăn thì đừng gắp nhiều như vậy, quá lãng phí. . ."