Cuộc đấu của tào phớ phe ngọt và phe mặn, đối với Phương tiểu bàn chính là chuyện tiếu lâm.

Buổi sáng hôm nay nàng ăn một bát tào phớ ngọt một bát tào phớ mặn, còn thêm một lồng bánh bao, nếu như không phải Đường Ninh ngăn cản, nàng còn muốn thử trộn tào phớ ngọt với tào phớ mặn cho thêm chút dấm xem có mùi vị gì.

Việc làm ăn cửa hàng hai ngày nay hơi thấp, nguyên nhân là Linh Châu thành lại xảy ra một đại án.

Vụ án này sinh ra ảnh hưởng cực lớn, gần như toàn bộ Linh Châu thành đều là binh lính, bộ khoái nha dịch ở phủ thứ sử, Nghĩa Yên huyện nha, Vĩnh Yên huyện nha đều xuất động, trong thành huyên náo khiến lòng người hoảng loạn.

Động tĩnh lớn như thế, nhưng thật ra vụ án này chỉ là một vụ án mất trộm nho nhỏ.

Chỉ là người bị mất trộm chính là sứ thần Sở quốc, hắn đi trên đường Linh Châu lại bị người thuận tay trộm đồ, ngoại trừ bạc bị mất, còn có một vật vô cùng quan trọng.

Đường Ninh không biết cụ thể vị sứ thần Sở quốc kia đã mất thứ gì, nhưng hắn biết thứ này phi thường quan trọng, bằng không thứ sử Linh Châu đã không đứng ngồi không yên như thế, ra kỳ hạn ba ngày phải phá án.

Nếu như là người khác mất đồ, quan phủ địa phương có thể từ từ tra, không tra được, dần dần sẽ không giải quyết được gì.

Nhưng người bị mất đồ lại là sứ thần Sở quốc, sứ thần Sở quốc ở địa giới Trần quốc lại bị trộm đồ, người bị mất mặt sẽ là Trần quốc, nếu vì vậy mà náo động lên thành tranh chấp ngoại giao, thì trình độ nghiêm trọng của chuyện này ngay cả thứ sử Linh Châu cũng không chịu được.

Đây coi như một tin tức xấu, nhưng cũng có tin tức tốt.

Tin tức tốt là sứ thần Sở quốc mất đồ ở Nghĩa Yên huyện, bị Đổng thứ sử nghiêm lệnh phải phá án trong ba ngày, là Triệu Tri Tiết- huyện lệnh Nghĩa Yên huyện, không phải Chung Minh Lễ- huyện lệnh Vĩnh Yên huyện.

Chuyện này không có gì đáng lo lắng, Đường Ninh còn chưa nhàn đến mức lo lắng cho người ngoài, lúc này cách thi tỉnh chỉ còn có non nửa năm, thời gian nhìn có vẻ nhiều, nhưng trừ thời gian đi đường ra, các việc vặt vãnh xảy ra, thì thời gian của hắn cũng không có nhiều.

Hai ngày gần đây, bộ khoái nha dịch trắng trợn xuất động khiến lòng người trong Linh Châu thành bàng hoàng, mà hoảng loạn nhất phải là đám côn đồ lưu manh, kẻ cắp chuyên nghiệp trong thành.

Trong nha môn có lưu án cũ về mấy kẻ cắp chuyên nghiệp, không bỏ sót một tên nào, tất cả đều bị bắt tới Nghĩa Yên huyện nha.

Một bộ khoái từ bên ngoài nhanh chóng đi tới trước mặt Triệu Tri Tiết, báo cáo: "Đại nhân, hai người bọn hắn cũng loại bỏ, khi sứ thần bị mất đồ, bọn hắn không ở trên đường kia, có người có thể làm chứng."

Triệu Tri Tiết nhấc bút lên, gạch đi hai cái tên trên một trang giấy trước mặt, hắn đếm, nói: "Còn thừa lại năm người."

Vừa dứt lời, lại có người từ bên ngoài tiến vào, bẩm báo: "Đại nhân, đã điều tra rõ, hai người khác cũng không ở đó."

Triệu Tri Tiết lại gạch đi hai tên nữa, ánh mắt nhìn tới tên ba người cuối cùng còn lại.

Tên bộ khoái kia nhìn hắn, nói ra: "Đại nhân, ba người này là thân huynh đệ, thường xuyên bị bắt vào trong lao vì trộm đồ, nhưng bọn hắn đều rất bình tĩnh nói đồ của sứ thần không phải do bọn hắn trộm. . ."

"Có tên tặc nào lại thừa nhận chính mình trộm đồ?" Một bộ khoái khác hừ lạnh một tiếng, nói: "Mười tám đại hình bọn hắn nếm thử một lượt, ta không tin bọn hắn không khai!"

Triệu Tri Tiết nhìn hắn một chút, nhíu mày.

Người này là do Đổng thứ sử phái từ nha môn thứ sử tới trợ giúp hắn phá án, cho dù là hắn, cũng không thể quá mức lãnh đạm, lông mày hắn nhíu lại, nói: "Hành động này của Tu bộ đầu sợ rằng không ổn, mấy vị sứ thần Sở quốc ở bên ngoài, nếu dùng cực hình bức cung, không khỏi sẽ khiến bọn hắn chê cười, tìm được đồ vật mà sứ thần mất đi thì thôi, nếu không tìm được, chuyện quan phủ Linh Châu lạm dụng đại hình để vu oan giá hoạ, sẽ truyền khắp cả nước đều biết."

Từ một năm trước, triều đình đã ban xuống quyết định sửa trị ác quan, đã quy định đối với việc thi hành hình phạt, nếu không có bằng chứng, không thể dùng đại hình. . .

Một tên bộ khoái khác tiến đến trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Đại nhân, vụ án này can hệ trọng đại, chính là thời điểm đặc thù, chỉ cần không sử dụng tới mấy loại cực hình kia, phía trên sẽ không trách tội."

Triệu Tri Tiết nhìn ra bên ngoài, trong lòng cân nhắc một phen, gật đầu nói: "Dùng hình đi."

Tu bộ đầu nhẹ gật đầu, nói: "Sớm nên như vậy!"

Bộ khoái kia nghe lệnh rồi lập tức lui ra, mấy người khác đứng trong đường kiên nhẫn chờ đợi.

"Vụ án kia thế nào rồi?" Đúng lúc này, một giọng nói từ bên ngoài truyền đến.

Triệu Tri Tiết nhìn Chung Minh Lễ từ bên ngoài đi tới, thản nhiên nói: "Sẽ lập tức phá được, không nhọc Chung đại nhân phải hao tâm tổn trí."

Hắn vừa dứt lời, tên bộ khoái vừa rời đi kia từ bên ngoài đi tới, sắc mặt khó coi, nhìn Triệu Tri Tiết, lắc đầu nói: "Đại nhân, bọn hắn vẫn không thừa nhận, chẳng lẽ thật sự không phải bọn hắn làm?"

Trên mặt bộ khoái này còn có chút lo lắng, người bọn hắn bắt được, đều là kẻ cắp chuyên nghiệp nổi danh trong thành, nhưng cũng chỉ có thể chứng minh là bọn hắn so với người bình thường càng có khả năng gây án hơn, nhưng cũng không nhất định chính là bọn hắn.

Nếu như ba người cuối cùng này cũng không phải, vụ án này sẽ lập tức lâm vào cục diện bế tắc.

Khoảng cách tới kỳ hạn mà Đổng thứ sử cho chỉ còn một ngày cuối cùng, sau một ngày này, dù Đổng thứ sử không trách tội, sứ thần Sở quốc cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, có khả năng cực lớn là sẽ đem án này trình lên.

Chung Minh Lễ không để ý đến Triệu Tri Tiết, mà là nhìn về phía tên bộ khoái kia, hỏi: "Vụ án này rốt cuộc đã tra đến đâu rồi, thành thật nói ra."

"Vâng, Chung đại nhân!" Bộ khoái kia nhìn hắn một chút, lập tức gật đầu, bẩm báo: "Chúng ta đã loại bỏ qua tất cả kẻ cắp chuyên nghiệp trong thành. . ."

Huyện nha đại lao.

Gian nhà tù nào đó, ba người tựa trên tường, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Một người lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn xung quanh một chút, ánh mắt nhìn về phía hán tử bên cạnh, thấp giọng nói: "Đại ca, làm sao bây giờ?"

Hán tử kia cắn răng, hạ giọng nói: "Nếu muốn giữ được mạng sống, đều phải nhớ kỹ là vụ án này không có quan hệ tới chúng ta, chuyện này không phải chúng ta làm!"

Trên mặt hai người kia lộ ra vẻ cực kỳ độ hối hận, gian nan khẽ gật đầu.

Nếu biết người kia là sứ thần Sở quốc, trộm đồ vật của hắn, quan phủ sẽ lật toàn bộ Linh Châu thành lên, nói cái gì bọn hắn cũng sẽ không thuận tay trộm lấy thứ kia. . .

Chỉ là bây giờ nói cái gì cũng đã chậm, nếu không khai ra còn được, một khi cung khai, còn không biết quan phủ sẽ xử trí bọn hắn như thế nào, so sánh với chuyện rơi đầu, chỉ chịu một chút nỗi khổ da thịt thì có là cái gì?

Trong huyện nha , Chung Minh Lễ đã nghe xong tên bộ khoái kia miêu tả, hiểu rõ tiến triển vụ án.

Bắt được nghi phạm, cuối cùng chỉ còn lại ba người, nhưng ba người này, cũng không nhất định là nghi phạm, nếu vụ án này rơi vào tay hắn, tình huống bây giờ, cũng sẽ không khá hơn Triệu Tri Tiết bao nhiêu.

Khoảng cách tới kỳ chỉ còn lại một ngày, nếu ngày mai còn chưa phá được án, quan phủ địa phương Linh Châu, đều không thể che dấu được chuyện này.

Chung Minh Lễ nhìn hắn, hỏi: "Còn có một ngày thời gian, ngươi định làm thế nào?"

Triệu Tri Tiết lườm hắn, nói: "Nếu ngươi tới xem náo nhiệt, thì từ đâu tới nên đi về chỗ đó đi."

Chung Minh Lễ liếc hắn một cái, quay người đi ra ngoài.

Đi tới cửa, bước chân của hắn dừng lại, cũng không quay đầu, thấp giọng nói: "Ngươi chờ. . ."

. . .

Trong bữa cơm trưa, Đường Ninh phát hiện nhạc phụ đại nhân có vẻ kỳ quái, nhiều lần muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.

Trong lòng của hắn có chút kỳ quái, những ngày gần đây Vĩnh Yên huyện nha cũng không có xảy ra đại sự gì, hắn cũng không cần phiền lòng vì chuyện gì.

Mà từ sau buổi Lộc Minh Yến, Đổng thứ sử cũng an tĩnh rất nhiều, không chỉ không làm khó hắn, ngược lại còn nhiều lần tỏ vẻ thiện ý, thuận buồm xuôi gió như vậy, còn có chuyện gì có thể khiến ông xoắn xuýt như vậy?

"Ninh nhi. . ." Chung Minh Lễ buông đũa xuống, nhìn hắn, nói ra: "Có một vụ án, cần ngươi hỗ trợ."

Đường Ninh còn tưởng rằng nhạc phụ đại nhân lại gặp phải vụ án gì, không ngờ ông nói chính là vụ án Sở quốc sứ thần bị mất trộm.

Người phụ trách trực tiếp vụ án này hẳn là Triệu Tri Tiết- huyện lệnh Nghĩa Yên huyện, bản án không phá được cũng không có gì, tử đạo hữu bất tử bần đạo, không biết tại sao nhạc phụ đại nhân lại muốn hắn hỗ trợ.

Nhưng nếu ông đã mở miệng, Đường Ninh cũng không tiện cự tuyệt, không chút do dự, trực tiếp gật đầu đồng ý.

Dù sao nơi này cũng không có người ngoài, hắn không cần khiêm tốn, cũng không cần qua loa giống như Lý Thiên Lan, hắn rất hứng thú với các thể loại phim tra án, nên cũng hiểu rõ một chút thủ đoạn thẩm vấn cổ đại và hiện đại, thủ đoạn của hắn càng thêm khoa học và tiên tiến hơn một chút.

Sau cơm trưa, hắn cùng nhạc phụ đại nhân đi tới Nghĩa Yên huyện nha.

Vừa mới đi tới cổng huyện nha, đã thấy Lý Thiên Lan đứng ở trong sân.

Lý Thiên Lan nhìn hắn, hỏi: "Đường giải nguyên tới nơi này làm gì?"

Đường Ninh nghĩ nghĩ rồi nói: "Tùy tiện dạo chơi. . ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play