Đao kiếm không có mắt, quyền cước vô tình.
Nguyên nhân chính là như vậy, đám võ cử khi thi Võ Trạng Nguyên, trước khi lên sân đấu đều phải ký giấy sinh tử, nếu như trong quá trình tỷ thí có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, phải tự gánh hậu quả.
Đường Ninh có chút hối hận, vừa rồi tại sao hắn lại không ký một khế ước với Đường Yêu Yêu trước?
Nếu như trong quá trình tỷ thí, hắn đụng phải bộ phận không nên đụng trên thân thể nàng, hắn có thể không cần gánh chịu bất luận hậu quả gì.
Mà bây giờ dù nói gì cũng đều đã trễ rồi.
Hắn tập kích trúng ngực, tập kích trúng ngực của Đường yêu tinh.
Nếu nàng có ngực thì thôi đi, mấu chốt là nàng không có ngực, như vậy chẳng phải là hắn không công lưng mang tội tập kích ngực sao.
Không, Đường Ninh có thể cảm nhận được, vẫn có.
Hắn không dám cảm thụ, vội vàng rút tay về, nói ra: "Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, vừa rồi làm sao ngươi lại không tránh!"
Đường Yêu Yêu cũng muốn tránh, nhưng lúc đó, sau khi hắn né tránh một chưởng kia của nàng, rồi thuận thế lập tức bắt lấy cổ tay nàng, lúc đó nàng lại không sử dụng nội lực, rồi còn nhường hắn hai chân với một tay, nàng muốn tránh cũng không được.
Cũng căn bản không kịp phản ứng.
Bởi vì quá xấu hổ, hô hấp của nàng hơi gấp rút, sắc mặt càng bắt đầu đỏ lên.
Đường Ninh nhạy bén nhận ra những dấu hiệu này, trước khi nàng tức giận đến cực hạn, hắn không chút do dự xoay người, nhanh chân rời khỏi sân nhỏ.
"Ta tìm Tiểu Ý có một số việc, đi trước. . ."
Ngay cả một tay của Đường yêu tinh mà hắn cũng không đánh lại, chớ nói chi là Đường yêu tinh bùng nổ trong trạng thái đầy máu.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Ở lại trong viện, hắn sẽ chết.
Đường Yêu Yêu đứng trong sân, run lên một hồi, cúi đầu nhìn ngực của mình, trên mặt hiện ra một tia đỏ bừng.
Nàng đột nhiên dậm chân, một khối gạch xanh dưới chân lập tức vỡ thành mấy khối.
. . .
Trong phòng của Chung Ý.
Chung Ý xem hết một bài sách luận của Đường Ninh, nói: "Những chỗ không đúng ngữ pháp, ta đều giúp chàng đánh dấu, có sửa lại rồi, chàng xem trước một chút, có chỗ nào không hiểu, buối tối nói với ta."
Đường Ninh kinh ngạc nhìn phía trước, thoáng thất thần.
Chung Ý thấy hắn ngay người, nàng vươn tay đung đưa trước mắt hắn, hỏi: "Chàng nghĩ gì thế?"
Đường Ninh lấy lại tinh thần, nhìn nàng hỏi: "Khi còn bé có người nào bắt nạt nàng và Yêu Yêu không?"
Chung Ý nhìn hắn, nghi ngờ nói: "Đột nhiên chàng hỏi chuyện này để làm gì?"
Đường Ninh nghĩ một chút rồi nói: " Ta hiếu kỳ."
Chung Ý suy nghĩ, nói: "Lúc đầu thì cũng có. . ."
"Sau đó thì sao?"
"Về sau một số người bị Yêu Yêu đánh gãy răng, mấy người bị nàng đánh vỡ đầu, còn có một số người bị nàng đá gãy xương sườn. . ." Chung Ý nghĩ nghĩ rồi nói ra: "Từ đó về sau, không có người nào dám bắt nạt chúng ta nữa."
Trên mặt Đường Ninh lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, "Hóa ra khi còn bé nàng ấy đã lợi hại như vậy. . ."
Chung Ý nghi ngờ nhìn hắn, hỏi: "Chàng sao thế?"
"Không có gì." Đường Ninh lắc đầu, cầm bài sách luận đã được sửa kia, nói: "Ta lấy về nhìn xem, buổi tối lại tới tìm nàng."
Hắn rời khỏi phòng của Chung Ý, phái Tình Nhi chạy tới sân hắn nhìn một chút, liên tục xác nhận trong viện của hắn không có người, sau đó hắn mới thật nhanh chạy về phòng của mình, đống chặt cửa rồi cả cửa sổ, lúc này mới thở phào một hơi, yên lòng.
Những người khi còn bé bắt nạt nàng và Chung Ý đều bị nàng đánh gãy răng rồi đá gãy xương sườn, bây giờ lớn lên nếu có người chiếm tiện nghi của nàng thì nàng sẽ xử lý như thế nào?
Chặt cái tay kia của hắn?
Hoặc là có một loại khả năng, Đường yêu tinh đã từng thề, nam nhân nào chiếm tiện nghi của nàng, hoặc là giết hắn, hoặc là gả cho hắn, nàng hẳn là sẽ không giết chính mình, vậy liệu có lấy thân báo đáp?
Không loại trừ có khả năng này a. . .
Đường Ninh thở dài, nếu như cho hắn một cơ hội làm lại, vừa rồi hắn cứ dứt khoát nhận thua là được rồi.
Nhưng nhắc tới cũng lạ, vừa rồi hắn có thể đột nhiên nghĩ ra một chiêu kia, chuyển bại thành thắng, cũng hoàn toàn là linh quang chợt lóe lên, đây có phải nói rõ, là hắn kỳ thật cũng có thiên phú trở thành cao thủ võ lâm?
Hắn ngồi bên cạnh bàn, cẩn thận nhớ lại cảnh kia, khi đổ nước, phát hiện cái bàn khẽ lung lay, hẳn là mấy quyển sổ kia không đệm tốt, Đường Ninh cúi người xuống, một lần nữa điều chỉnh lại một chút, sau đó nằm nhoài trên mặt bàn tiếp tục suy nghĩ.
Qua chuyện hắn chiến thắng Đường yêu tinh, hẳn là có thể chứng minh, hắn có thiên phú tập võ, cũng không kém như lời Đường yêu tinh nói. . .
. . .
Đã hai ngày rồi Đường Ninh chưa thấy Đường Yêu Yêu, lại một lần nữa gặp được Lý Thiên Lan.
Sứ thần Sở quốc đi tới Linh Châu, tự nhiên là từ khi thi châu kết thúc, quan phủ Linh Châu gặp phải chuyện lớn hàng đầu.
Từ xưa đến nay, cho dù là hai nước quan hệ có ác liệt, đối với sứ thần địch quốc, cũng sẽ xuất ra thái độ cực tốt.
Một đại quốc, nhất định phải có lễ nghi.
Không tính tới chuyện Sở quốc và Trần quốc là hai nước có quan hệ hữu hảo rất nhiều năm, ở Linh Châu, khi đối mặt với sứ thần Sở quốc, quan viên địa phương Linh Châu phải thực hiện đầy đủ đạo đãi khách.
Mặc dù trong lòng bọn họ cũng ước gì sứ thần Sở quốc mau mau rời đi, nhưng chỉ cần đối phương còn ở Linh Châu một ngày, bọn hắn đều phải đối đãi tốt một ngày.
Cho nên khi người gọi là Lý Lam sứ thần bái phỏng Chung phủ, Chung Minh Lễ làm Vĩnh Yên huyện lệnh nhất định phải buông xuống mọi chuyện trong nha môn, để ra tiếp khách.
Ở cổng huyện nha, Lý Thiên Lan nhìn Chung Minh Lễ, nói: "Chung đại nhân sự vụ bận rộn, cũng không cần để ý đến chúng ta."
Mặc dù trong huyện nha thực sự có rất nhiều chuyện, nhưng đều là mấy việc vặt vãnh, sứ thần Sở quốc nói rõ muốn ông tiếp khách, đây mới là chuyện quan trọng nhất của ông.
Chung Minh Lễ lắc đầu, nói ra: "Không sao, sự vụ trong nha môn cũng không nhiều, Lý đại nhân không quá quen thuộc Linh Châu, cũng đúng lúc bản quan không có chuyện gì. . ."
"Không phải còn có Đường giải nguyên sao?" Lý Thiên Lan quay đầu, nhìn Đường Ninh từ Chung phủ đi ra, nói ra: "Làm phiền Chung đại nhân cũng ngại, không bằng để Đường giải nguyên giúp ta đi xung quanh một chút đi."
Chung Minh Lễ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng một chút, một lúc sau mới nhìn Đường Ninh, vẫy vẫy tay, nói ra: "Ninh nhi, ngươi qua đây một chút."
. . .
Đường Ninh biết vị Tiểu Lý đại nhân này sẽ không từ bỏ, thế mà lại dùng tới đường cong cứu quốc, quanh đi quẩn lại một vòng lớn, cuối cùng vẫn phiền phức đến hắn.
Hắn đã không cần hoài nghi đối phương rắp tâm, tên đần cũng có thể nhìn ra, nàng nhất định có ý đồ gì đó với mình.
Chuyện này thật sự đã làm khó Đường Ninh.
Đối phương là sứ thần Sở quốc, mặc dù Sở quốc và Trần quốc là huynh đệ bang quốc, nhưng thân huynh đệ còn phải tính sổ sách rõ ràng, chớ nói chi là huynh đệ khác họ.
Mà lại nàng là nữ nhân, cùng lắm thì chỉ xem như huynh muội, hoặc là tỷ đệ.
Nói từ đại nghĩa quốc gia, hắn cũng không nên đi lại quá gần với nàng.
Không chỉ như vậy, mặc dù bề ngoài nàng lộ ra giới tính là nam nhân, nhưng Đường Yêu Yêu Chung Ý và Tô Như đều biết nàng là nữ tử.
Làm một người có gia thất, suy sét đến trinh tiết trong sạch, hắn cũng phải giữ một khoảng cách với nàng.
Đường Ninh nhìn nàng một chút, hỏi: "Lý huynh muốn đi chỗ nào?"
Nếu nhạc phụ đại nhân đã giao nhiệm vụ hướng dẫn du lịch này cho hắn, Đường Ninh đành phải làm dáng một chút.
Lý Thiên Lan tùy ý nói: "Tùy tiện đi một chút, Đường giải nguyên đi chỗ nào, ta đi theo là được."
"Ta chuẩn bị đi ăn điểm tâm." Đường Ninh đi tới cửa hàng điểm tâm của Tam thúc.
Mặc dù ở Chung phủ hắn đã ăn điểm tâm rồi, nhưng trải qua một phen vận động kịch liệt, hiện tại hắn lại thấy đói bụng.
Lý Thiên Lan cười cười, nói: "Hôm nay đi gấp, còn chưa kịp ăn điểm tâm, vừa vặn cùng một chỗ."
Tam thúc và Tam thẩm từ Tô gia thôn chọn lấy hai tiểu cô nương, giúp bọn hắn chạy việc lặt vặt, hai tiểu cô nương đều là người chịu khó, quét dọn cửa hàng còn hạt bụi nào, vô cùng sạch sẽ.
"Tam thúc, đến một bát tào phớ." Đường Ninh ngồi vào cửa hàng, nói một tiếng với Tam thúc đang bận rộn, rồi nhìn về phía Lý Thiên Lan, hỏi: "Lý huynh ăn gì?"
Lý Thiên Lan nghĩ một chút rồi nói: "Giống như Đường giải nguyên, một bát tào phớ đi."
Đường Ninh lại hỏi: "Lý huynh thích ăn ngọt hay mặn?"
Lý Thiên Lan suy nghĩ, nói: "Ngọt."
Đường Ninh phất phất tay với một cái tiểu cô nương, nói: "Tiếu Nhi, hai bát tào phớ, một bát ngọt, một bát mặn, lại thêm một lồng bánh bao."
"Được rồi, Tiểu Ninh ca." Tiếu Nhi cười hì hì đi chuẩn bị.
Lý Thiên Lan ngồi xuống đối diện với Đường Ninh, nhìn hắn, hỏi: "Qua mấy tháng nữa chính là thi tỉnh, Đường giải nguyên chuẩn bị khi nào thì tới kinh thành?"
"Chờ đến tháng hai sang năm ta mới đi."
Lý Thiên Lan nghĩ nghĩ, nói: "Lần này thi châu, không thể thấy phong thái của Đường giải nguyên, tháng hai sang năm nhất định sẽ không lại bỏ lỡ."
Đường Ninh kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Tháng hai sang năm mà ngươi còn chưa về?"
Lý Thiên Lan nhìn hắn hồi lâu, hỏi: "Ta có chỗ nào đắc tội với Đường giải nguyên sao?"
Đường Ninh lắc đầu, hắn là người có lòng dạ rộng lớn, trên Lộc Minh Yến nàng phiền hắn như vậy mà hắn cũng không để trong lòng.
Lần trước hắn và Đường Yêu Yêu nhìn nhau rồi nôn, nàng còn muốn giúp đỡ nữa.
Huống chi, Đường Yêu Yêu có chân dà hơn so với nàng, nàng lại hùng vĩ hơn so Đường Yêu Yêu, mặc dù đều có khuyết điểm, nhưng đều là loại hình Đường Ninh ưa thích.
Chỉ là, dù xét từ đại nghĩa quốc gia hay là tiểu nghĩa gia đình, hắn cũng không thể quá mức thân mật với Lý cô nương.
Lý Thiên Lan nhìn hắn, hỏi: "Nếu không có đắc tội với Đường giải nguyên, vì sao Đường giải nguyên lại cự người ngàn dặm như vậy?"
Đường Ninh muốn giữ một khoảng cách với nàng, nhưng bị người nói thẳng trước mặt như vậy, cũng có chút lúng túng.
Tiếu Nhi bưng hai bát tào phớ đặt lên bàn, cười tủm tỉm nói: "Tiểu Ninh ca, tào phớ tới."
Đường Ninh nhìn hai bát tào phớ trên bàn một chút, rồi lại nhìn về phía Lý Thiên Lan, thở dài, nói ra: "Bởi vì ngươi thích ăn tào phớ ngọt, ta thích ăn mặn."
Từ xưa ngọt mặn không chung đường, đạo bất đồng, bát tương vi mưu. . .