"Tam quang nhật nguyệt tinh, tứ thi phong nhã tụng. . . , hay, hay lắm!"
Ngồi bên cạnh Phương Hồng, một vị chủ khảo khác tên là Vương Bác vuốt vuốt râu, cười nói: "Tài trí nhanh nhẹn như vậy, không hổ là Giải nguyên công!"
Trên nội dung kinh thi từ được chia làm phong, nhã, tụng, trong đó "Nhã", lại phân thành phong nhã và tiểu nhã, cộng lại đúng là bốn cái, tứ thi đối tam quang, phong nhã tụng đối nhật nguyệt tinh, quá hợp.
Mà "Nhất trận phong lôi vũ", "Lưỡng triêu huynh đệ bang", "Ngũ triều Tần Tấn Hán", mặc dù nội dung cùng ý cảnh không bằng "Tứ thi phong nhã tụng", nhưng vô luận như thế nào, cũng coi như tất cả đều đối được.
Sứ thần Sở quốc lấy bốn đáp một, Đường giải nguyên cũng lấy bốn đáp một, trận giao phong này, Trần quốc cùng Sở quốc ngang tài.
Chư vị cử tử ở đây, yên lặng nhặt lên đũa của mình, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Đường Ninh.
Bao nhiêu người trầm tư suy nghĩ, vắt hết óc cũng không nghĩ ra được một vế dưới, thế mà trong nháy mắt hắn lại đọc ra bốn vế đối. . .
Quả nhiên, chỉ có yêu nghiệt mới có thể là đối thủ của yêu nghiệt, đây là yêu nghiệt giao phong, những phàm nhân bọn hắn ngồi một bên xem kịch là được rồi.
"Vị này chính là Đường giải nguyên phải không?" Vị Tiểu Lý đại nhân kia rời bàn tiệc đứng dậy, bưng chén rượu đi tới, nói: "Ngưỡng mộ đại danh của Đường giải nguyên đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền, tại hạ bội phục, kính Đường giải nguyên một chén."
Nói rồi hắn bưng ly rượu lên.
Khi người đối diện đứng lên, Đường Ninh đã cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra đã gặp được ở đâu.
Rất nhanh sau đó hắn đã nhớ lại ra, sở dĩ hắn cảm thấy quen thuộc, là bởi vì hai ngày trước hắn và Đường Yêu Yêu đã nhìn thấy qua người này trên đường, lúc ấy nàng ngồi trong xe ngựa, hắn và Đường Yêu Yêu vịn xe ngựa, nôn thốc nôn tháo.
Sở dĩ hắn không lập tức nhận ra nàng, là bởi vì hôm nay nàng không giống hai ngày trước lắm.
Đường Ninh đánh giá nàng một chút, nhỏ giọng kinh ngạc nói: "Buộc chặt rồi?"
Phốc!
Vị Tiểu Lý đại nhân kia còn chưa uống xong một chén rượu, nghe hắn nói thế, tất cả rượu trong miệng đều phun tới, Đường Ninh lau mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
Trên mặt Tiểu Lý đại nhân hiện lên vẻ xấu hổ, vị trung niên sứ thần Sở quốc kia đã lo lắng đứng lên, hỏi: "Tiểu Lý đại nhân, ngươi không sao chứ?"
"Không sao." Vẻ xấu hổ trên mặt Tiểu Lý đại nhân lập tức biến mất, nhìn đám quan viên Linh Châu, nói với vẻ xin lỗi: "Thật là có lỗi, vừa rồi ta không cẩn thận bị sặc. . ."
"Không sao, không sao." Đổng thứ sử lúng túng đứng lên, nhìn Đường Ninh, nói: "Đường giải nguyên, nhanh đi rửa mặt đi."
Khi Đường Ninh rửa mặt xong trở về, bầu không khí trong phòng đã khôi phục bình thường.
Hắn đi đến chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.
Bên cạnh hắn có một người chắp tay đối với hắn, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi đúng là nhờ có Đường giải nguyên, nếu không phải như vậy, bộ mặt cử tử Linh Châu chúng ta đều đã ném đi rồi."
Đường Ninh không chỉ bị phun một ngụm rượu vào mặt sao, hắn không hiểu ra sao, nhìn về phía Từ Thanh Dương, hỏi: "Thanh Dương huynh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, bọn hắn là ai?"
Từ Thanh Dương kể lại mọi chuyện xảy ra khi nãy cho hắn nghe, trong lòng Đường Ninh hơi kinh ngạc, hóa ra hai ngày trước bọn hắn gặp được nữ tử có đam mê mặc nam trang kia, lại là sứ thần Sở quốc, sứ thần Sở quốc đến tham gia Lộc Minh Yến của Trần quốc làm gì?
Hắn nhịn không được nhìn sang Tăng Tử Lâu ngồi đối diện một chút, không cứng bằng kim cương thì đừng ôm việc, không có bản lĩnh thật sự cũng đừng ra vẻ, đây không phải là chính mình chạy lên cầu người ta vả mặt sao?
Trải qua một khúc nhạc dạo ngắn vừa rồi, bầu không khí bữa tiệc đã sinh động hẳn lên, cử tử Linh Châu đang ngồi đều nhẹ nhàng thở ra, những người ngồi cùng bàn rầm rì nói chuyện trao đổi. . .
Sau khi Lộc Minh Yến chính thức mở yến, liền không có quy củ gì, trong đường có thể tùy ý đi lại, các cử tử cũng không trói buộc như vừa rồi, mấy vị cử tử ngồi bàn bên cạnh Đường Ninh đều đang bàn luận về bộ câu đối vừa rồi kia.
"Đường huynh thật đúng là tài cao, tuyệt đối như vậy, mà cũng có thể nghĩ ra bốn câu đối lạu."
"Ta cảm thấy "Tứ thi phong nhã tụng" là câu tốt nhất, nhất trận phong lôi vũ mặc dù cũng là đối đúng, nhưng luôn luôn thấy thiếu một chút ý cảnh."
"Ngũ triều Tần Tấn Hán. . . , lại có thể đối như thế ?"
. . .
Đám người bàn luận một phen như vậy, sau đó cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, đang cầm lấy đũa chuẩn bị hưởng dụng thịnh yến, ánh mắt nhìn về phía trên bàn, không khỏi khẽ giật mình.
"Đồ ăn đâu?"
Trương Viêm Sinh đã vươn đũa được một nửa, nhìn cái đĩa trên bàn rồi ngẩn người.
Phương tiểu bàn xoa bụng tròn vo, lười biếng tựa ở trên bờ vai Đường Ninh, thỏa mãn nói ra: "Cuối cùng cũng ăn no rồi."
"Nhanh như vậy đã ăn no rồi?" Đường Ninh nhìn nàng một chút, nói: "Còn có mấy món ăn chưa bưng lên đâu."
Phương tiểu bàn nhíu mày, hỏi: "Còn có mấy món?"
Đường Ninh biết, đối với Phương tiểu bàn, mỹ thực trước mắt mà mình lại không ăn được, chính là một trong mấy đại bi kịch của cuộc đời, nhìn nàng, xòe năm ngón tay.
"Năm món?"
Phương tiểu bàn nhẹ nhàng thở ra, năm món thôi mà, vẫn có thể ăn được.
Đường Ninh đếm đĩa trên bàn, nói ra: "50 món."
Món ăn trong Lộc Minh Yến có rất nhiều, có 50 món trở lên, nhưng số lượng đồ ăn rất ít, trên cơ bản chỉ mỗi người vài đũa, chính là phong cách siêu đầu bếp, cũng là không đến mức ăn không hết để lãng phí.
Vừa rồi khi ở dưới phòng bếp, Phương tiểu bàn điên cuồng ăn lấy hơn mười món, Đường Ninh thấy quản sự phòng bếp có chút hoảng, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà hơn mười món đồ ăn vừa mới bê lên, mỗi người chỉ có thể gắp được một đũa.
"Còn có 50 món?" Phương tiểu bàn kinh ngạc nhìn Đường Ninh, sắc mặt vốn đỏ thắm sắc trong nháy mắt đã tái nhợt.
Một bóng người đi đến bên người Đường Ninh, chắp tay nói: "Đường giải nguyên, chuyện vừa rồi, thật sự là xin lỗi, tại hạ tự phạt một chén."
Đường Ninh thấy trong tay vị Tiểu Lý đại nhân nữ giả nam trang kia còn bưng chén rượu, theo bản năng vươn tay che mặt.
Cũng may lần này nàng không phun rượu ra ngoài, Đường Ninh chỉ có thể chắp tay đáp lễ, biểu thị không thèm để ý.
Hắn không biết tại sao đối phương muốn giả nam trang, nhưng cũng không thể vạch trần, dù sao hắn và đối phương không oán không cừu, không khiến người ta khó xử, cũng không thể để chính mình khó xử.
Đã trải qua nền giáo dục văn minh vài chục năm, hắn không kỳ thị đam mê dị trang.
Vị Tiểu Lý đại nhân này lại không có ý rời đi, nhìn Đường Ninh, hỏi: "Đường giải nguyên rất am hiểu câu đối?"
Đường Ninh lắc đầu: "Hiểu sơ mà thôi."
"Đường giải nguyên khiêm tốn, có thể dễ dàng đối ra tuyệt đối như thế, nếu như chỉ là hiểu sơ, thế gian này cũng không người nào dám nói là hiểu biết rộng." Tiểu Lý đại nhân lắc đầu, lại nói: "Trong lòng của ta còn có một vế, suy nghĩ đã lâu mà vẫn không nghĩ ra được vế dưới, không biết Đường giải nguyên có thể đối ra không?"
"Không đối ra." Đường Ninh dứt khoát trả lời.
Hắn tới đây để dự tiệc ăn cơm, không phải tới đối câu đối, nhỡ may thật sự chưa từng nghe qua, chẳng phải là sẽ mất mặt giống như Tăng Tử Lâu?
Tiểu Lý đại nhân không ngờ được hắn thế mà lại đáp như vậy, kinh ngạc nhìn hắn một chút, nói ra: "Đường giải nguyên không ngại nghe một chút."
"Không nghe." Đường Ninh cự tuyệt càng dứt khoát.
Hắn là người có gia thất, rời nhà ra ngoài, tận lực tránh nói chuyện với nữ nhân xa lạ, như thế mới xứng đáng với Tiểu Như cùng Tiểu Ý.
Từ Thanh Dương và Trương Viêm Sinh đều cúi đầu xuống, không nhìn hắn nữa, người ngồi cùng bàn cũng thi nhau dời ánh mắt.
Nếu như không phải hắn là Đường Ninh, là giải nguyên thi châu, nếu như đây không phải là Lộc Minh Yến, bọn hắn đã sớm rời tiệc mà đi.
Đây chính là e sợ mà không chiến, cốt khí của người đọc sách đâu, khí tiết đâu, ngồi cùng hắn trên một bàn, mất mặt a. . .
Tiểu Lý đại nhân nhìn hắn một chút, mở đầu nói: "Đường giải nguyên nghe cho kỹ, vế trên của ta là: "Sĩ nông công thương giác trưng vũ" ."
Đám người Từ Thanh Dương cũng đang dựng thẳng tai để nghe, vừa nghe được về đối như vậy lập tức rơi vào trầm tư.
Vế trên này nhìn thì có vẻ không liên quan với nhau, nhưng lại có huyền cơ khác.
Sĩ nông công thương, cung thương giác trưng vũ. Trước là tứ nghiệp, sau là ngũ âm, có một chữ lặp lại, một chữ hài âm.
Bọn hắn nhìn vị Tiểu Lý đại nhân kia một chút, người này đọc đều là tuyệt đối, rốt cuộc là từ nơi nào tới?
Đường Ninh cũng hiểu rõ, nữ tử này ngoại trừ ưa thích dị trang, còn có kiểu nghe không hiểu lời người khác nói.
Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi nhìn xem nàng: "Sĩ nông công thương giác trưng vũ, hàn nhiệt ôn lương cung kiệm nhượng."
Hàn nhiệt ôn lương là tứ khí, ôn lương cung kiệm để là năm đức hạnh của quân tử , cũng là một chữ lặp lại, một chữ hài âm, mặc dù trình tự hai chữ điên đảo, nhưng cũng coi là đối đúng.
"Nhanh như vậy. . ."
Đám người Từ Thanh Dương không nhịn được liếc nhìn Đường Ninh một chút, trong lòng thầm than, bọn hắn mới nghe được vế trên, còn chưa kịp suy nghĩ, hắn đã đọc ra được vế dưới.
Tiểu Lý đại nhân giật mình, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía hắn.
Đường Ninh thấy vị Tiểu Lý đại nhân kia còn muốn lên tiếng, giống như là muốn lại đọc ra một vế đối khác, lập tức khoát tay áo, nói ra: "Vừa lúc ta cũng có một vế, muốn thỉnh giáo Tiểu Lý đại nhân."
Tiểu Lý đại nhân nhìn hắn, dứt khoát nói : "Đường giải nguyên cứ nói đừng ngại."
Nữ nhân này lại ưa thích thi thố, muốn an tĩnh thì phải ngăn chặn miệng của nàng.
Đường Ninh nghĩ một chút rồi đọc: "Vế trên của ta là "Kỵ kỳ mã, trương trường cung, cường cung xạ ngạnh thạch, cung tuy cường, thạch canh ngạnh, nhược phi Lý Quảng nan một vũ" ."
Những người ngồi cùng bàn kinh ngạc nhìn Đường Ninh, thật sự là không nghĩ ra, vì sao hắn lại ra một câu đối từng cặp đơn giản như thế, ngay cả chính bọn hắn, trong khoảng thời gian ngắn đều có thể nghĩ đến vế dưới.
Đến khi không nhịn được muốn đặt câu, mới phát hiện vẻ mặt Từ Thanh Dương và Trương Viêm Sinh đều có chút không thích hợp,
Bọn hắn cau mày, giống như đang trầm tư suy nghĩ.
Mà vị Tiểu Lý đại nhân kia, cũng giống là gặp nan đề, lông mày bắt đầu nhíu lại. . .