Cổ nhân nói không sai, đúng là trong họa có phúc, trong phúc có họa..

Mấy ngày nay mí mắt trái Đường Ninh không ngừng giật giật, mí mắt trái giật rồi tới mí mắt phải, có đôi khi hai mí mắt dứt khoát cùng nhau giật.

Nếu bài thi đáng bị thi rớt cũng không tính là ngoài ý muốn kia, có thể thi đậu giải nguyên, nếu như không phải hắn biết các vị quan chấm thi đã tiến hành một trận tranh luận kịch liệt, nhất định sẽ hoài nghi ở trong này có phải có tấm màn đen hoặc là giao dịch gì hay không.

Chuyện này miễn cưỡng xem như một việc vui.

Nhưng mà cũng không thể hoàn toàn tính là việc vui, vừa rồi lúc bọn hắn rời đi, trước cửa trường thi oán khí trùng thiên, chắc hẳn không có một châu nào dán thông báo thi châu mà lại náo nhiệt như Linh Châu.

Từ hôm nay trở đi, cái tên Đường Ninh sẽ truyền khắp Linh Châu, thậm chí không chỉ Linh Châu, có thể dẫn tới khoa cử thay đổi chế độ, hắn sẽ bị vô số thí sinh ghi hận.

Từ xưa đến nay, mặc kệ chế độ cải cách là tốt hay xấu, người đề xướng cải chế bình thường đều không có kết cục tốt đẹp gì.

Nhạc mẫu đại nhân đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều như vậy, bà chỉ biết là Đường Ninh thi đậu giải nguyên, cần phải chúc mừng.

Đám nha hoàn hạ nhân trogn Chung phủ đều tới phòng bếp hỗ trợ, tất cả đều vô cùng nhiệt tình, bởi vì tiền lương tháng này của bọn hắn tăng gấp bội, riêng nữ đầu bếp lại càng nhiệt tình, tiền công nàng tăng gấp ba.

Tiểu Như trở về mời Tam thúc và Tam thẩm tới, đây là chuyện vui, Chung phủ từ trên xuống dưới, so với lễ mứng năm mới còn náo nhiệt hơn, chỉ còn thiếu giăng đèn kết hoa.

Cao hứng nhất chính là Phương tiểu bàn, nhìn bộ dáng của nàng, hôm nay hẳn là chuẩn bị vu vạ ở Chung gia không đi.

Dùng một khối thịt khô nhỏ đổi lấy một bữa tiệc lớn, tính kiểu gì cũng thấy đây là chuyện không thiệt thòi.

"Đàn ông các ngươi, trong miệng không có một câu nào là thật. . ." Đường Yêu Yêu nhìn hắn, lắc đầu quay đầu rời đi.

Ở trên người hắn, "Thi bình thường" chính là có thể "Thi châu giải nguyên".

"Chờ một chút." Đường Ninh kịp thời gọi nàng lại.

Đường Yêu Yêu lườm hắn, "Còn có chuyện gì?"

Đường Ninh nghĩ một chút rồi hỏi nàng: "Ngươi có tuyệt học tuyệt chiêu gì, dạy cho ta mấy chiêu đi. . ."

Vì để sau này ra ngoài không bị người dùng ám côn để gõ hoặc là đập gạch, hắn cần phải nhanh chóng tăng lên thực lực của mình.

Đương nhiên, biện pháp tốt nhất chính là ở im trong nhà không đi ra ngoài, nhưng vừa rồi nhạc phụ đại nhân trở về đằng sau, đã nói cho hắn biết đây là chuyện không thể nào.

Ba ngày sau, quan viên địa phương Linh Châu sẽ tổ chức một buổi yến hội long trọng cho tân tấn cử tử, gọi là "Lộc Minh Yến", đến lúc đó, 240 tên cử tử thông qua thi châu Linh Châu đều sẽ tham gia, giám khảo thi châu cũng sẽ có mặt.

Hắn đạt giải nguyên càng không thể vắng mặt.

Đó căn bản không phải là Lộc Minh Yến, mà đó chính là Hồng Môn Yến.

Bởi vì chuyện sách luận, hắn vừa mới đắc tội với một đám người đọc sách, lúc này để hắn đi tham gia Lộc Minh Yến gì đó ------ 240 người đấu với một người, không có một chút hy vọng thắng lợi nào.

"Cô gia thật là lợi hại. . ."

" Nhi tử nhà Triệu tri huyện trúng Giáp bảng thứ năm, kém xa cô gia, lão gia thật cao hứng, còn uống rượu trong thư phòng đấy!"

"Cô gia đương nhiên lợi hại hơn nhi tử của Triệu tri huyện, sau này cô gia còn trúng trạng nguyên nữa!"

"Nếu như cô gia trúng trạng nguyên, tiểu thư không phải chính là phu nhân trạng nguyên sao?"

"Vậy Tình Nhi chính là nha hoàn trạng nguyên. . ."

. . .

Tình Nhi mang theo một đám nha hoàn vây quanh một chiếc bàn đá ở trong viện, thỉnh thoảng nhìn về phía trong phòng.

Đường Ninh ngồi bên bàn trong phòng, một tay chống cằm, đau đầu nghĩ tới Hồng Môn Yến ba ngày sau.

Tạm thời không nói tới Hồng Môn Yến còn chưa có xảy ra, yến hội hôm nay ở Chung gia, mặc dù không có nhiều người nhưng lại đặc biệt náo nhiệt.

Trong bữa cơm Nhạc phụ đại nhân đều rất ít nói chuyện, hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng rượu thì một chén lại một chén không ngừng rót vào trong miệng, uống đến nửa bữa đã bị nhạc mẫu đại nhân đỡ vào trong phòng.

Khi Đường Ninh để đũa xuống, chỉ còn Phương tiểu bàn ăn nhờ ở đậu vẫn đang cố gắng không ngừng quét sạch mặt bàn.

Tam thúc uống cũng hơi nhiều, ngày bình thường hắn không có cơ hội uống rượu, hiện tại mặc dù không thiếu mấy đồng tiền để uống rượu, nhưng thời gian qua sống khổ cực qua đã quen, nên hắn cũng sẽ không thay đổi thói quen sinh hoạt.

"Năm đó, năm đó ta đã biết, Tiểu Ninh chính là Văn Khúc tinh hạ phàm!" Thân thể của hắn lắc lắc rồi nói: "Lúc này chẳng phải đã trúng nguyên gì kia sao, đợi đến sau này, nhất định có thể trúng trạng nguyên!"

"Trúng trạng nguyên, là có thể làm đại quan đi?" Hắn nhìn Đường Ninh, miệng đầy mùi rượu, lầm bầm nói: "Làm đại quan, là có thể có rất nhiều tiền, mua tòa nhà lớn, trước kia ngươi đã nói là chờ ngươi trúng trạng nguyên, sẽ trở về cưới Tiểu Như, muốn mua cho nàng một tòa nhà lớn, mua rất nhiều rất nhiều nha hoàn. . ."

Tô Như biến sắc, vội vàng đứng lên, nói ra: "Tam thúc, người uống say rồi, nói lung tung cái gì thế. . ."

"Ta không uống say, cũng không nói lung tung!" Tam thúc phất phất tay, bất mãn nói: "Hắn nói câu này từ nhỏ nói đến lớn, nói vài chục năm, ta có thể nhớ lầm sao?"

"Ngươi câm miệng cho ta!" Tam thẩm cũng đứng lên, kéo hắn từ trên chỗ ngồi lên, nhìn Đường Ninh và Chung Ý rồi nói: "Hắn uống say rồi, ta dẫn hắn về nhà. . ."

Trên mặt Tô Như đầy vẻ áy náy nhìn Chung Ý, nói: "Chung tỷ tỷ, chúng ta đi về trước."

Đường Ninh đứng lên, nói ra: "Ta đưa mọi người về."

"Thả ta ra, ta không uống say!"

"Ta còn có thể uống tiếp hai chén!"

"Để cho ta ăn thêm một cái giò!"

Tam thúc không tình nguyện bị Tam thẩm lôi kéo mang đi, hai tay Phương tiểu bàn đều cầm một cái giò, thở dài một hơi.

Đường Ninh đưa các nàng về nhà, khi Tô Như đi đến trong viện, quay đầu nhìn Đường Ninh, mỉm cười nói: "Tiểu Ninh ca, chúc mừng ngươi."

Đường Ninh nhéo nhéo mặt của nàng, nói ra: "Người một nhà, nói những lời này làm gì."

"Đây là mộng tưởng từ trước tới này của Tiểu Ninh ca. . ." Tô Như cười nói ra: "Giải nguyên, hội nguyên, trạng nguyên. . ., chờ đến Tiểu Ninh ca cao trúng trạng nguyên, người trong thiên hạ đều sẽ biết tên của ngươi, lúc đó, người nhà của Tiểu Ninh ca sẽ tìm tới ngươi."

Trên thế giới này, chắc chắn sẽ có một người như vậy, dù là lúc nào, đều sẽ toàn tâm toàn ý, không cần hồi báo gì mà suy nghĩ cho hắn.

Đường Ninh nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, vỗ vỗ bả vai gầy yếu của nàng, nói: "Ngươi chính là người nhà của ta. . ."

. . .

Ngồi trên bậc thang trong sân, nói rất nhiều chuyện khi còn bé với Tiểu Như, đương nhiên, đại đa số đều là Đường Ninh hỏi, nàng nói.

Đến khi hắn trở lại Chung phủ, sắc trời đã rất khuya.

Hắn đẩy ra cửa viện, phát hiện bên trong phòng của mình vẫn sáng đèn.

Đường Ninh đi vào gian phòng, nhìn thấy trên bàn có bày vài đĩa thức nhắm, Chung Ý đang chống cằm ngồi trước bàn, nhìn ánh nến chập chờn mà ngẩn người.

Đến tận khi Đường Ninh tiến đến, nàng mới hoàn hồn, ngồi thẳng lên, nói ra: "Cơm tối thấy chàng không ăn được bao nhiêu, hiện tại nhất định là đói bụng rồi, ta lại làm mấy món thức nhắm, nhân lúc còn nóng chàng ăn đi."

Cơm tối đúng là Đường Ninh không ăn được bao nhiêu, là bởi vì lúc ăn cơm, bên trái hắn là Phương tiểu bàn, bên phải là Tam thúc, hắn mới vừa vặn cầm lấy đũa, đồ ăn trước mặt đã biến mất rồi.

Đường Ninh ngồi xuống đối diện với nàng, Chung Ý nhìn hắn một chút, nói: "Chúc mừng chàng, cao trúng giải nguyên."

Đường Ninh cầm lấy đũa, cười với nàng, "Giữa chúng ta cũng không cần khách khí như vậy?"

Chung Ý nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Vậy chàng còn giấu diếm ta lâu như vậy?"

Đường Ninh biết nàng nói chính là chuyện đệ nhất cả ba bảng, có chút vô tội nhìn nàng, hỏi: "Nếu như ta nói ta vẫn cho rằng mình hẳn là sẽ thi rớt, nàng có tin không?"

"Tin." Chung Ý nhẹ gật đầu, không do dự.

Nàng nhìn Đường Ninh, hỏi: "Chàng thi toàn quốc trúng trạng nguyên sao?"

Đường Ninh lắc đầu.

Thứ nhất, thi giải nguyên dễ dàng, thi trạng nguyên khó hơn nhiều, trạng nguyên là hoàng đế ngự bút khâm định, không chỉ cần có thực lực, còn phải dựa vào vận khí.

Thứ hai, thi đậu giải nguyên, nhiều nhất cũng chỉ là một cử nhân, cử nhân làm quan không nhiều, thi đậu trạng nguyên, làm quan chính là ván đã đóng thuyền, nguyên nhân hắn tham gia thi châu rất đơn thuần, chính là không muốn để cho Tiểu Như thất vọng, thi trạng nguyên không nằm trong kế hoạch nhân sinh của hắn, đến lúc đó tùy tiện thi lấy chức cống sĩ nhất đẳng kém nhất, chỉ ở Lại bộ soạn sách, chuyện này không phải rất tốt sao?

Lại bộ Thị lang chính là đại bá Phương tiểu bàn, đến lúc đó nói cho ông ấy biết một tiếng, tuyệt đối không nên đề cử chức quan cho hắn. . .

Chung Ý nghĩ nghĩ rồi nói ra: "Tiểu Như rất hi vọng chàng có thể cao trúng."

Đường Ninh lắc đầu, tiếp tục ăn đồ ăn, nữ nhân ấy à, cũng không thể luôn luôn nuông chiều, đến lúc đó dỗ dành dỗ dành là tốt.

Chung Ý suy nghĩ một lát, nói: "Ta. . . , cũng hi vọng chàng có thể thi đậu."

Đường Ninh tiếp tục ăn đồ ăn, dỗ dành một người là dỗ dành, dỗ dành hai người cũng là dỗ dành.

Chung Ý trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới ngẩng đầu, tiếp tục nói ra: "Nếu như chàng có thể thi đậu trạng nguyên, ta sẽ đáp ứng chàng một điều kiện."

Đường Ninh giật mình, hỏi: "Điều kiện gì?"

Chung Ý đứng lên, đi đến bên cạnh hắn, khom người xuống, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói một câu.

Xoạch.

Đôi đũa trong tay Đường Ninh rơi trên mặt đất.

Hắn nghĩ nghĩ, ánh mắt lần nữa nhìn về phía Chung Ý, nghiêm túc nói: "Mặc dù chuyện thi đậu trạng nguyên khó như lên trời, nhưng vì không cô phụ kỳ vọng của mọi người, ta quyết định sẽ thử một chút."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play