Đường Ninh cũng không lười biếng, kỵ xạ cũng không phải học thuộc lòng, cưỡi ngựa lâu sẽ đau mông, kéo cung bắn tên là việc tốn thể lực, còn có năm ngày sẽ tỷ thí, nếu mỗi ngày hắn đều phỉa cưỡi ngựa luyện tiễn, đến lúc đó cánh tay có thể nâng lên hay không còn chưa chắc, lấy cái gì đi tỷ thí cùng người khác?
"Vậy cũng không thể không huấn luyện. . ." Hoàn Nhan Yên nghĩ nghĩ, nói ra: "Vậy luyện ít một chút, mỗi ngày luyện hai canh giờ đi. . ."
Lâm trận mới mài gươm, không sắc được thì cũng sáng, mỗi ngày Đường Ninh cưỡi ngựa một canh giờ, luyện bắn tên một canh giờ, kéo thân thể mệt mỏi trở lại doanh trướng, thoải mái ngâm nước nóng, sau đó nằm ở trên giường, ngay cả động cũng không muốn động.
Hoàn Nhan Yên từ bên ngoài đi tới, ngồi bên giường, hỏi: "Mệt không?"
Đường Ninh nằm lỳ ở trên giường, âm cuối kéo dài nói: "Mệt mỏi. . ."
"Ta xoa xoa cho ngươi. . ." Hoàn Nhan Yên nói, một đôi tay đã đặt tại trên vai của hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT