Từ ngoài cửa đi tới, Phương Hồng chắp tay nói với ba người: "Làm phiền ba vị."

Giám khảo thi châu lần này, phần lớn được điều từ Lễ bộ và Lại bộ, có lẽ bọn họ có thể phân biệt ra thí sinh có tài văn chương như thế nào, nhưng muốn phân biệt ra ưu khuyết sách luận, định ra tuần tự, thì vẫn phải dựa vào ba vị hiệp khảo này.

Lăng Nhất Hồng phụ trách thẩm duyệt phần thi có quan hệ đến tình hình khống chế bệnh dịch, chắp tay, nói ra: "Việc nằm trong phận sự, Phương đại nhân khách khí."

Kinh Đông Lộ đề hình Tống Thiên và Phương Hồng là hảo hữu chí giao nhiều năm, nên cũng không khách khí nhiều, chỉ khẽ gật đầu, cầm lên một chồng bài thi.

Phương Hồng nhìn về phía Thủy bộ lang trung Trương Hạo, nói ra: " Sách luận có quan hệ tới chuyện quản lý lũ lụt, phiền phức Trương lang trung."

Vẻ mặt Trương Hạo mặt không thay đổi khoát tay áo, nói ra: "Không cần, nhưng chỉ là chút văn chương nịnh nọt, có gì đáng xem, chẳng lẽ còn có thể thật sự trông cậy vào bọn họ đi trị thủy hay sao?"

Phương Hồng có chút bất đắc dĩ, lần này Thủy bộ phái Trương Hạo tới, hắn biết sẽ xảy ra một ít chuyện.

Vị Trương lang trung này, mặc dù chức quan không cao, nhưng về việc khởi công xây dựng thuỷ lợi, quản lý lũ lụt, lại là có bản lĩnh thật sự, chỉ là bình thường hắn làm người quá mức thanh cao kiêu ngạo, tính tình lại bướng bỉnh, luôn cực kỳ bất mãn đối với hiện trạng những năm gần đây triều đình dùng sách luận lấy sĩ.

Trương Hạo cho rằng, những năm gần đây, sách luận khoa cử sớm đã đã mất đi ý nghĩa sách luận, luôn uá mức chú trọng văn chương, ngược lại không để ý đến phần "Sách" quan trọng nhất, các sĩ tử viết văn chương vô cùng rực rỡ, nhưng xét lại thì tất cả, đều là mấy lời nói suông khách sáo, cuối cùng lấy đều là mấy kẻ hiểu viết văn như thế nào, chứ không lấy được người hiểu trị quốc như thế nào.

Mặc dù những vấn đề này tồn tại trong khoa khảo, nhưng Phương Hồng lại cho rằng, không nghiêm trọng như Trương Hạo nói, lắc đầu nói: "Trương lang trung nói lời ấy sai rồi, kiến thức cùng học thức của thí sinh, cao thấp không đều, cũng chưa chắc đã giống như ngươi nói. . ."

Hắn từ trên bàn lấy tới hai bài thi, nói ra: "Hai phần này, đều là tác phẩm sách luận ưu tú năm nay, Trương lang trung lại nhìn xem."

Trương Hạo mặc dù không cảm thấy những thí sinh này có thể nghĩ ra cách thức hữu dụng gì, nhưng cũng biết Phương Hồng không chỉ là chủ khảo, mà cũng là Lại bộ Thị lang, mặt mũi của hắn vẫn phải hơi cho một chút.

Hắn nhận lấy hai phần bài thi, sau khi nhìn một chút, sắc mặt thoáng hòa hoãn, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Chỉ lặp lại lời tiền nhân mà thôi, nhìn thì có vẻ đạo lý rõ ràng, kì thực không dùng được, chỉ toàn gân gà."

Phương Hồng lắc đầu, nói ra: "Thí sinh thi châu, phần lớn là học sinh chút tuổi trẻ, Trương đại nhân cũng không thể so sánh bọn họ với quan viên Thủy bộ."

Cuối cùng Trương Hạo vẫn lui một bước, ngồi xuống bàn thuộc về, coi như là khuất phục.

Dù sao đây là thi châu, can hệ trọng đại, trong lòng của hắn cho dù có bất mãn, cũng phải phục tùng an bài của triều đình.

Sau khi hắn ngồi vào chỗ, cầm lấy một tấm giấy trắng, nếu thật sự gặp được phần sách luận ưu tú nào, cũng tiện ghi chép lại.

Mặc dù khả năng này gần như bằng không.

Hắn nhìn về phía một vị giám khảo bên cạnh, hỏi: "Vị đồng liêu này, trong số bài thi ngươi có lạc quyển không?"

Lạc quyển chính là bài thi không trúng tuyển, hắn cần mấy tờ đệm ở trên bàn.

Vương Thạc nhẹ gật đầu, đem mấy bài bị phán là lạc quyển mà hắn vừa mới phê duyệt tới, trong đó có cả một bài mà hắn nhận xét là "Rắm chó không kêu" kia.

"Đa tạ!"

Trương Hạo chắp tay, nhận lấy bài thi, đệm ở trên bàn hắn, ánh mắt lơ đãng quét qua, thấy được mấy chữ trên một bài thi đặt trên đầu.

". . . Có lợi chống lũ, tăng tốc vận tải đường thuỷ. . ."

Trương Hạo giật mình, không khỏi ngồi ngay ngắn.

Chức trách của Thủy bộ không chỉ có khởi công xây dựng thuỷ lợi, làm Thủy bộ lang trung, chống hồng thủy, thuyền vận tải đường thuỷ, bắt cá vận tào, đều là việc nằm trong phận sự của hắn.

Mấy tháng trước, liên quan tới một chuyện chống lũ Kinh Giang và vận tải đường thuỷ, triều đình cũng đã ra lệnh với Công bộ, Thượng thư đại nhân không hiểu trị thủy, phân công quản lý việc này cho Thủy bộ lang trung, Trương Hạo gàn như là một mình gánh lấy tất cả áp lực.

Trong thời gian này, hắn đã lật xem vô số điển tịch, khảo sát thực địa mấy lần, đều không có nghĩ ra một phương ph tốt, lần này vừa mới hồi kinh, lại bị điều đến Linh Châu đảm nhiệm hiệp khảo.

Chống lũ và vận tải đường thuỷ, một khi những từ này xuất hiện trong mắt hắn, thì đều không thể coi nhẹ.

Hắn cầm lên phần lạc quyển kia lên, ánh mắt ném chăm chú nhìn.

Không nói tới Đại Vũ trị thủy, cũng không ca tụng thành tựu của triều đình trong những năm này về việc trị thủy, đi thẳng vào vấn đề liệt kê ra từng đầu. . . , nạo vét, nhét chi cường kiền, quản lý đầu nguồn, giảm bớt bùn cát nơi phát ra. . .

Trương Hạo không bỏ qua một chữ nào, bởi vì đạo sách luận này, người này căn bản không hề viết một câu nói nhảm nào, đây mới thật sự là "Sách" !

Đây là một phần bài thi không giống bình thường, những năm gần đây, Thủy bộ vì trị thủy, đã nhiều lần cố gắng, bọn họ không chỉ dựa theo kinh nghiệm trị thủy thời xưa, mà còn làm không ít sáng tạo.

Những năm gần đây, bọn họ luôn gặp khó khăn, nghĩ ra không ít mới sách lược trị thủy, hao phí rất nhiều nhân lực vật lực tiến hành thí nghiệm, phát hiện mỗi một loại phương pháp có ưu điểm, cũng có khuyết điểm, mỗi một loại phương pháp đều cần nhập gia tuỳ tục, tổng hợp cân nhắc.

Bọn họ vì đạt được những kết luận này, đã bỏ ra quá nhiều đại giới.

Hiện tại, những kết luận này, lại rõ ràng nằm trên một tờ giấy trước mặt hắn.

Thủy bộ sẽ không công bố những vật này ra ngoài, bởi vì ngay khi hắn rời đi kinh thành, nội bộ Thủy bộ còn không ngừng tranh luận về những kết luận này,.

Cuối cùng trong sách luận này, còn viết ra một ví dụ.

Liên quan tới chống lũ và vận tải đường thuỷ đầu đoạn sông nào đó của Kinh Giang, hẳn là khai thác loại nào biện pháp.

Đây là một từ ngữ mà Trương Hạo chưa từng nghe qua, "Cắt cong lấy thẳng" .

Trên bài thi kỹ càng viết ưu điểm cùng tai hại của cắt cong lấy thẳng, Trương Hạo đọc mà nở gan nở ruột, chỉ cần có thể chống lũ hiệu quả, cải thiện đường thuỷ vận tải, những tai hại này cũng là có thể tiếp nhận. . .

Nhưng trên giấy viết nhiều như vậy, chính là không nói "Cắt cong lấy thẳng" là cái gì.

Vấn đề chống lũ cùng vận tải đường thuỷ của đoạn đầu sông Kinh Giang nào đó, đã làm khó Trương Hạo hơn mấy tháng, hắn vốn đang vô cùng cao hứng, giống như cả người vốn chìm trong hắc ám mấy tháng đột nhiên lại xuất hiện một tia sáng chói mắt, để hắn mơ mơ hồ hồ có sở ngộ, thì đúng lúc này tia sáng này lại biến mất.

"Lẽ nào lại như vậy!"

Hắn vốn là người có tính tình dễ dàng nổi giận, trong lòng nổi lên một cỗ lửa vô danh lên, hung hăng vỗ cái bàn rồi đứng bật ên.

Phương Hồng ngồi bàn bên cạnh trước mặt hắn, đang duyệt lại bài thi được các vị giám khảo đề cử, sau lưng truyền đến tiếng vỗ bàn dọa hắn nhảy dựng lên một cái, quay đầu, kinh ngạc hỏi: "Trương thị lang, ngươi sao thế?"

Cơn giận của Trương Hạo còn sót lại chưa tiêu, chỉ vào bài thi kia, luôn miệng nói: "Lẽ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy!"

Vương Thạc bên cạnh hắn thấy hắn chỉ vào bài thi lạc quyển kia, cười nói: "Trương đại nhân cũng cảm thấy người này viết thật sự là rắm chó không kêu?"

Trương Hạo nhìn hắn, trợn mắt nói: "Ngươi nói cái gì!"

Vương Thạc bị hắn làm cho giật nảy mình, đứng thẳng lên, kinh ngạc nói: "Văn chương người này viết không có kết cấu gì, có thể nói rắm chó không kêu. . ."

"Ngươi biết cái gì!" Tính tình Trương Hạo ngay thẳng, cho dù là trên triều đình, cũng không chịu nhún nhường, chỉ vào Vương Thạc, lớn tiếng nói: "Nếu bài hắn là rắm chó không kêu, thì những người khác ngay cả phân chó cũng không bằng, ta cho ngươi biết, tất cả bài thi ở nơi này cộng lại, cũng không bằng một mình hắn!"

Vương Thạc cũng bị kích động ra hỏa khí, cả giận nói: "Văn chương của người này không có chương pháp, trong sách luận, lại toàn nói linh tinh, nơi này tùy tiện lấy ra một tờ bài thi, cũng mạnh hơn hắn hơn trăm lần nghìn lần!"

"Chương pháp?" Trương Hạo nhìn hắn, cười lạnh nói: "Ngươi nói chương pháp, chính là từ đầu tới đuôi, chỉ biết a dua nịnh hót, hoàn toàn chỉ toàn nói suông khách sáo gân gà?"

"Người này cũng không phải là hoàn toàn nói suông khách sáo à?" Vương Thạc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Lăng Nhất Hồng, ôm quyền nói: "Lăng đại nhân không ngại xem bài luận thứ hai của hắn viết cái gì?"

Vương Thạc nhớ rõ, đề luận thứ hai hỏi là phòng dịch như thế nào, hắn lại đáp ra uống nhiều nước nóng, nếu là uống nước có thể chữa bệnh, đại phu trong thiên hạ này còn có tác dụng gì!

Lăng Nhất Hồng nhận lấy bài thi kia, nhìn về phần sách luận thứ hai.

Vừa xem một chút, chính là hồi lâu.

Vương Thạc đã đợi không kịp, nhìn hắn vội hỏi: "Lăng đại nhân, như thế nào?"

Lăng Nhất Hồng vốn đang hiếu kỳ nét chữ này sao lại quen thuộc như vậy, nghe vậy nhẹ gật đầu, nói ra: " Văn chương người này, hoàn toàn chính xác là không có kết cấu gì."

Sắc mặt Trương Hạo trầm xuống, trên mặt Vương Thạc lộ ra tươi cười.

Lăng Nhất Hồng buông xuống bài thi, nói ra: "Nhưng nếu không luận văn chương, chỉ nhìn sách luận, luận như thế nào để phòng dịch, như thế nào để khống chế tình hình bệnh dịch, bản quan nhìn qua tất cả bài thi cộng lại, cũng không bằng được một bài này."

Nụ cười trên mặt Vương Thạc cứng đờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play