Tự mình đưa tiễn ba vị truyền kỳ của Trần quốc xong, Trần Hoàng trở lại Ngự Thư phòng, ngồi về vị trí của mình, thở phào một hơi.
Luận tư lịch, luận chiến công, ba vị này mặc dù là nữ tử, nhưng lại không thua bất kỳ một vị lão tướng quân nào của tướng môn, ba người họ là thời đại trước, là một trong mấy người còn đến bây giờ.
Vì muốn ngăn địch nhân ở quan ngoại, cả nhà Dương gia trung liệt đều chết trên chiến trường, chỉ để lại nữ nhân, cả đời không gả chỉ ở nhà giữ gìn gia tộc, người như vậy, triều đình cho họ vinh hạnh đặc biệt lớn hơn nữa cũng không quá phận.
Bọn họ mới chân chính là nữ anh hùng, cho dù ông ta là hoàng đế, cũng sẽ không thể không để ý cảm thụ của mấy người kia, trừ phi ông ta muốn người trong thiên hạ đâm cột sống.
Nhưng chuyện này lại khác với ý nguyện ban đầy của hắn, Trần Hoàng cầm lấy một phong tấu chương, có chút buồn bực nói: "Những nữ tử này, không ở trong nhà thêu hoa, nhất định phải chạy đến chiến trường làm cái gì, đao kiếm không có mắt, bọn họ coi chiến trường là nơi vui chơi sao?"
Ngụy Gian đứng sau lưng của ông ta, cười nói ra: "Bệ hạ nên cao hứng mới đúng, tướng môn nam tử không sợ chết, nữ tử cũng là bậc cân quắc không thua đấng mày râu, bách tính đưa tráng đinh trong nhà vào trong quân, trên dưới Trần quốc đồng lòng, kẻ địch cường đại đến đâu cũng có thể chiến thắng, chẳng lẽ không phải là một chuyện tốt?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT