Đường Ninh run lên một lát rồi dựng thẳng ngón cái lên khen Tiêu Giác: "Xưa có Liễu Hạ Huệ, nay có Tiêu công gia, ngươi làm rất tốt, đại trượng phu không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, có phong phạm quân tử."
Tiêu Giác nhìn hắn dựng thẳng ngón tay lên, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Đây là muốn tán thưởng ngươi." Đường Ninh khâm phục nhìn hắn, nói ra: "Lục Nhã có thể gả cho một chính nhân quân tử như ngươi, thật sự là đã tu luyện phúc khí từ tám đời."
"Tám đời thì hơi quá, nhiều lắm là một hai đời đi." Tiêu Giác khiêm tốn nói: "Nàng là một cô nương gia, nên tuân thủ lễ giáo, lần trước nàng đến nhà ta rồi quá muộn, đã đến giờ cấm đi lại ban đêm, nàng còn nói ban đêm dứt khoát ở lại Tiêu phủ, cuối cùng vẫn là ta tự mình tiễn nàng trở về. . ."
Thời đại lễ giáo này, mặc dù bị vô số người nói thành câu cửa miệng, nhưng lễ giáo sao có thể cấm cản thiên tính của con người, mấy quyển « Tây Sương Ký » « Mẫu Đơn Đình » đều là viết về tiểu thư trộm người, bởi vậy mới có thể vang danh kinh sư, cô nương còn chưa lấy chồng, trước khi thành hôn đã ăn vụng trái cấm cũng không hiếm thấy. Những nhà gia giáo sâm nghiêm, tự nhiên sẽ coi chuyện này là bại hoại gia phong, dùng gậy đánh uyên ương, cũng có một số phụ huynh được khai sáng, sau đó cũng ỡm ờ đồng ý. . .
Lục Nhã là nữ tử tướng môn, tính tình hào phóng, có khả năng càng không quan tâm mấy chuyện này, nhưng dù có không quan tâm thì nữ tử vẫn phải thận trọng, bước cuối cùng này còn cần Tiêu Giác tự mình bước qua.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play