Đường Ninh trở lại Chung phủ, đúng lúc đến giờ cơm.

Đồ ăn mấy ngày nay đều đặc biệt phong phú, Trần Ngọc Hiền nhìn thấy hắn tiến đến, lên tiếng dặn: "Ninh nhi, để người đi tới huyện nha gọi nhạc phụ con trở về ăn cơm, đã đến lúc nào rồi, hắn có phải lại bận quá nên quên hay không. . ."

Trong sân không nhìn thấy hạ nhân, huyện nha lại ở sát vách Chung phủ, mấy bước đường mà thôi, Đường Ninh dứt khoát tự mình đi qua.

Nghĩa An huyện nha.

Chung Minh Lễ nhìn vị quan trước mắt, kinh ngạc nói: "Lần này Trần huấn đạo tới là có chuyện gì?"

Huấn đạo chính là quan viên châu học, quản lý công việc giáo dục ở một châu, hiện tại thi châu đã tới gần, mặc dù chủ khảo và coi thi đều là quan viên từ kinh thành phái tới, nhưng quan viên châu học, cũng có tác dụng phụ trợ rất lớn, không nên rảnh rỗi như vậy mới đúng.

Người quan viên kia nhìn hắn, cười nói: "Bản quan lần này tới vì cô gia Chung phủ."

Trên mặt Chung Minh Lễ hiện lên một tia nghi ngờ, hỏi: "Có chuyện gì, Trần huấn đạo cứ nói đừng ngại."

"Chung đại nhân cũng rõ ràng, công thương tạp loại, kỹ nữ và dân đen không thể tham gia khoa cử." Trần huấn đạo nhìn Chung Minh Lễ, rồi nói: "Trong « Trần Luật » cũng có quy định, phàm là người ở rể, cũng là không thể tham gia khoa khảo, khi bản quan xét duyệt quê quán của thí sinh mới chú ý tới thân phận của Đường Ninh đã khác lúc trước, ta làm việc theo luật, hi vọng Chung đại nhân không cần để ý. . ."

"Trần đại nhân giải quyết việc chung, bản quan đương nhiên sẽ không để ý." Chung Minh Lễ nhẹ gật đầu, lại đột nhiên hỏi: "Nhưng Ninh nhi có thân phận là người ở rể, Trần đại nhân nghe người nào lời nói?"

Trần huấn đạo kinh ngạc nói: "Hắn không phải ở trong Chung phủ sao?"

"Ở Chung phủ thì là người ở rể sao?" Chung Minh Lễ xoay người, nói với một tên nha dịch: "Đi lấy hộ tịch của cô gia và tiểu thư tới đây."

Sau một lát, Trần huấn đạo xem hết hộ tịch của hai người, xác nhận hộ tịch của Đường Ninh không chuyển tới Chung gia, ngược lại là Chung Ý chuyển hộ tịch đến hộ mới, hắn chắp tay với Chung Minh Lễ, nói ra: "Đã khiến Chung đại nhân thêm phiền toái. . ."

Chung Minh Lễ cười cười, chắp tay đáp lễ: "Trần đại nhân khách khí. . ."

Tiễn Trần huấn đạo vè, hắn mới nhìn về Đường Ninh đứng ở cửa sân, hỏi: "Ngươi tới từ khi nào?"

"Con vừa đến được một lúc." Đường Ninh nói với hắn: "Cơm trưa đã chuẩn bị xong, nhạc mẫu để con tới gọi ngài trở về ăn cơm. . ."

"Vậy trở về thôi." Chung Minh Lễ nhẹ gật đầu, đi hai bước rồi lại dừng lại.

Hắn cũng không quay đầu, hai tay chắp sau lưng, lạnh nhạt nói ra: "Con cứ an tâm chuẩn bị đi thi, những chuyện khác có ta lo. . ."

. . .

Nhạc phụ đại nhân mặc dù có danh xưng là "Lãnh Diện Diêm Vương", bình thường ngoại trừ khi đấm lưng nắn vai cho nhạc mẫu, từ trước tới giờ gần như không hề tươi cười khi gặp người.

Nhưng Đường Ninh biết, thật ra hắn là người mặt lạnh tim nóng, nhiều khi bọn họ không cảm nhận được một số chuyện, cũng không phải là không xảy ra, mà là bị hắn ngăn ở bên ngoài.

Giống như chuyện ngày hôm nay.

Trên bàn cơm, Trần Ngọc Hiền theo thói quen gắp thức ăn cho Đường Ninh, dặn dò: "Đọc sách rất tốn sức, mấy ngày nay Ninh nhi phải ăn nhiều một chút, may mắn mỗi đợt thi châu chỉ diễn ra trong một ngày, chờ đến khi thi tỉnh, phải ở trong hào xá đợi ba ngày hai đêm, khẳng định là ăn không ngon ngủ cũng không ngon. . ."

Từ khi quyết định tham gia thi châu đến nay, đãi ngộ mà Đường Ninh nhận được thẳng tắp tăng lên.

Đồ ăn trên bàn ăn, gần như tất cả đều là đồ hắn thích ăn, hơn nữa so với ngày xưa thì phong phú hơn rất nhiều.

Biết hắn đọc sách dễ đói, mỗi ngày Chung Ý và Tiểu Như đều sẽ làm đồ cho hắn ăn thêm, ngay cả Đường Yêu Yêu khi rảnh rỗi cũng từ bên kia tường nhảy qua, mang theo một chút đồ ăn bánh ngọt.

Khiến hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là Phương tiểu bàn cũng nguyện ý đồ ăn vặt của nàng cho hắn ăn, mặc dù nàng cũng đã nói, chờ đến khi Đường Ninh thi xong, phải mời nàng ăn thật nhiều món ăn ngon, xem như hoàn lại. . .

Dường như trong thế giới của hắn, cũng chỉ còn có một việc.

Thi châu.

Mặc dù đã từng có kinh nghiệm tham gia thi đại học và thi nghiên cứu, nhưng nếu bàn về độ khó, hai kỳ thi này còn lâu mới có thể so sánh với khoa cử.

Đáng ăn mừng nhất chính là, khoa cử ở Trần quốc không thi Bát Cổ văn.

Đương nhiên, dù Bát Cổ văn còn chưa có xuất hiện, nhưng khoa cử trải qua nhiều năm như vậy, cũng phát triển ra con đường giống thế, thời gian của Đường Ninh có hạn, nếu bàn về năng lực sáng tác, tự nhiên không thể so sánh cùng người thời đại này.

Mặc dù hắn có thể xem hiểu những thứ chi, hồ, giả, dã kia nhưng lại không thể viết ra được, đây không phải chuyện trong thời gian ngắn là có thể học được.

Cũng may ba đợt thi châu, chỉ có đợt thứ ba mới kiểm tra năng lực sáng tác.

Đợt thứ nhất thi tổng hợp, liên quan đến kinh nghĩa, luật pháp, toán học vân vân. . . , đợt thi này kiểm tra tới kiến thức của rất nhiều lĩnh vực, nhưng phần lớn là đề khách quan, điền vào chỗ trống và trả lời nhanh chiếm đa số, đáp án là cố định, không có chỗ để tự do phát huy.

Đợt thi thứ hai sẽ thi từ, dựa theo lệ cũ năm trước, bình thường là một thơ một từ, quy định cách luật hoặc chủ đề, mặt khác thí sinh có thể tự do phát huy. Trận này Đường Ninh không viết ra được, có thể chép.

Trận thứ ba thi sách luận, đây là nhược điểm của Đường Ninh.

Không phải bởi vì hắn không hiểu, có kinh nghiệm lịch sử phong phú, sách luận không phải vấn đề, nhưng hắn không viết ra được cẩm tú văn chương.

Nhưng nhìn chung là hắn cũng hiểu một chút cách làm tổng thể, nếu như hai đợt thi đầu có thể thuận lợi thông qua, trận thứ ba hẳn là cũng không đến mức bị đào thải. . .

Những ngày này, mỗi ngày ngoại trừ hắn đọc sách cũng chính là đọc sách, thời gian rất nhanh đã tới tháng chín.

Mùng chín tháng chín, đợt thi châu đầu tiên diễn ra.

Sắc trờicòn chưa sáng, Đường Ninh đã rời giường, khi mở cửa phòng ra, hắn phát hiện Chung Ý và Tô Như đã đứng trong sân.

Chung Ý đưa một bao nhỏ đưa cho hắn, nói: "Thi châu không cho phép tự mang bút mực, phải chuẩn bị đồ vật, ta đều đã chuẩn bị tốt, đặt ở bên trong, chàng tuyệt đối đừng quên."

Tô Như lại đưa qua một hộp cơm, dặn dò: "Muội làm một chút bánh ngọt, đều là món ca thích ăn, Tiểu Ninh ca mang theo để buổi trưa ăn."

Thi châu là kỳ thi tương đối nghiêm khắc, bút mực đều không cho phép mang theo, Đường Ninh chỉ cần mang chứng minh thân phận, và chuẩn bị một chút cơm canh.

Địa điểm khảo thí diễn ra ở trường thi ngoài thành, trường thi của Linh Châu thành đại khái chưa được học sinh ở ba châu có gần năm nghìn người, rất nhanh đã đến giờ lên đường đi thi.

Đường Ninh mang theo đồ mà Chung Ý và Tô Như chuẩn bị, lại cất kỹ phù bình an mà tối hôm qua Đường Yêu Yêu trèo tường tới đưa cho hắn, khi đi ra khỏi Chung phủ, Bành Sâm đã chờ hắn trên xe ngựa.

Hắn lên xe ngựa, phất phất tay với Chung Ý và Tô Như đứng ở cửa, cười nói: "Chờ ta trở về."

Đến khi còn cách trường thi một đoạn, xe ngựa không thể đi vào được, Đường Ninh đành xuống xe ngựa đi bộ qua đó.

Trước trường thi, là một đám người đen nghịt, loại chiến trận này, ngược lại không kém khi thi đại học kiếp trước.

Hắn xếp hàng vào sân, trải qua một phen kiểm tra nghiêm ngặt, lấy được vị trí ngồi của chính mình, bước vào trường thi tìm tới.

Loại khảo thí một người một trường thi này, là lần đầu tiên Đường Ninh trải qua, không gian khá nhỏ, ngồi còn tốt, nằm xuống thì có chút khó chút.

Ở vị trí đã có bút mực nghiên mực, khi tiếng chiêng vang lên, có nha dịch phát bài thi và giấy nháp, Đường Ninh kiểm tra một lần thấy không có vấn đề, liền trực tiếp bắt đầu làm bài thi.

Đề mục kiểm tra đợt đầu đối với hắn cũng không khó, tất cả nội dung thi, trong một tháng gần đây Đường Ninh đều ghi tạc trong đầu.

Đơn giản chính là điền chỗ trống, đáp nhanh, giải thích danh từ, bổ sung luật pháp điều trần, giải mấy phương trình đa nguyên. . .

Đề mục không khó, nhưng số lượng rất lớn, Đường Ninh còn gần một nửa đề chưa làm mà đã đến giờ ăn cơm trưa.

Hắn vuốt vuốt cổ tay có chút chua xót, để bài thi sang một bên, mở ra hộp cơm, vì phòng ngừa mang theo tài liệu, bánh ngọt Tiểu Như làm đã bị bọn họ cắt ra, cũng may không ảnh hưởng tới cảm giác, tay nghề của Tiểu Như và Chung Ý không còn gì để chê, Đường yêu tinh hẳn là nên học tập nhiều hơn một chút. . .

Hắn viết chữ vốn chậm hơn một chút so với người khác, thời gian có hạn, ăn xong bánh ngọt, Đường Ninh không nghỉ ngơi bao lâu lại tiếp tục bắt đầu làm bài thi.

Không biết là ai ra bài thi, nhiều đề mục như vậy, chờ đến khi hắn viết xong, thời gian đã gần hết rồi.

Kiểm tra bài th lại một lần, không lâu sau tiếng chiêng đã vang lên lần nữa, biểu thị có thể bắt đầu nộp bài thi.

Từ khi bắt đầu nộp bài thi đến khi nộp xong, còn có một canh giờ.

Đường Ninh đã làm xong tất cả đề mục, khi mang theo đồ vật đi ra trường thi, phần lớn thí sinh còn đng ngồi trong số phòng của mình múa bút thành văn, cũng có không ít người cùng hắn đi ra, nhưng vẻ mặt lại không giống nhau.

"Thẩm huynh, sớm như vậy đã đi ra, làm xong đề mục chưa?"

"Đợt khảo thí đầu này, ai có thể đáp xong, dù sao đề mục còn lại cũng làm không được, chẳng qua ta muốn sớm đi ra, có thể thêm chút thời gian chuẩn bị đợt tiếp theo. . ."

"Ai, ta cũng nghĩ như vậy. . ."

"Hàng năm đều như vậy, nếu đã không có người nào có thể làm xong toàn bộ, cần gì phải ra nhiều đề mục như vậy. . ."

. . .

Đường Ninh kinh ngạc nhìn bọn họ, thầm nghĩ đợt khảo thí đầu tiên này, bình thường có rất ít người đáp xong sao, đúng là đề mục hơi nhiều một chút, nhưng cũng không khó mà. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play