Đường yêu tinh đi cùng một đám tỷ muội tới Ngô gia sát vách, Đường Ninh ngồi bên bàn trong khuê phòng của nàng, tiện tay lật ra một quyển sách để đọc.

Phần lớn sách trên giá sách của nàng đều là để giả vờ giả vịt, những quyển chân chính được đọc, cũng chỉ có mấy quyển tạp chí kỳ quái và truyền kỳ tiểu thuyết trong góc kia.

Loại trước có thể tính là tiểu thuyết kinh dị, loại sau lại lấy ngôn tình làm chủ, không biết lợi nhuận khi xuất bản ở nơi này như thế nào, thời đại này còn chưa xuất hiện sách bán chạy, trong đầu Đường Ninh còn có mấy quyển, lúc ấy vì nghiên cứu học thuật, hiện tại vừa vặn có thể lấy ra, lừa gạt nước mắt của nữ tử ở Linh Châu thành một chút, để kiếm chút tiền. . .

Đương nhiên, dù trong lòng của hắn đã có ý tưởng, nhưng nếu muốn thực hiện cũng phải đợi đến khi kỳ thi châu kết thúc.

Không biết Đường yêu tinh ở đó thế nào, mong rằng nàng đấu thơ không sánh bằng người ta thì đừng thẹn quá hoá giận, bắt lấy mấy kẻ nói lời châm chọc để đánh một trận. . .

Ngô gia, trong một tiểu viện nào đó.

"Yêu Yêu, ngươi xem thử xem da của ta thuộc kiểu gì, nên dùng loại mặt nạ đắp mặt nào?"

"Yêu Yêu, mật ong và sữa bò, rốt cuộc là thứ nào có hiệu quả tốt hơn?"

"Yêu Yêu, ngươi còn biết bí phương làm mặt nạ khác hay không?"

"Ai nha, các ngươi xếp hàng đi, xếp hàng đi, có biết lễ tiết hay không. . ."

. . .

Đường Yêu Yêu bị một đám nữ tử vây quanh một chỗ, muốn thoát thân cũng khó.

Từ trước đến nay Đường Yêu Yêu nàng luôn là người cô đơn, ngoài làm bạn với Chung Ý, nàng không có bao nhiêu bạn, nhưng từ khi dưa chuột nổi tiếng ở Linh Châu thành, trình độ được hoan nghênh của nàng trong lòng nữ tử Linh Châu thành đã được đề cao trên diện rộng.

Thứ nhất là vì nàng là khuê mật của Chung Ý, nắm trong tay rất nhiều bí phương dưỡng nhan mà đám nữ tử kia không biết, lúc này các nàng làm khó dễ ai, cũng không thể làm khó dễ dung mạo mỹ lệ của mình.

Thứ hai, nàng còn giữ phần lớn dưa chuột ở Linh Châ thành, đang nắm lấy cổ họng của rất nhiều nữ tử thích chưng diện, nếu như không phải người vốn có thù cũ với nàng, nào có ai muốn vô duyên vô cớ đắc tội nàng?

Đường Yêu Yêu thật vất vả mới thoát khỏi vòng vây của đám người, nhìn ba nữ tử bên cạnh, bất mãn nói: "Sao tiểu Thi vẫn chưa tới thế, nàng không đến, hôm nay chúng ta phải làm gì?"

Hôm nay nhóm các nàng đã hẹn nháu là có năm người,người hơi hiểu về thi từ, cũng chỉ có người tên "Tiểu Thi" trong miệng nàng, nếu có thể làm ra một bài để ứng phó, cuối cùng cũng không quá mức mất mặt.

Về phần Đường Ninh, là nàng thủ đoạn để đối phó với tình huống bất ngờ, bảo đảm không xảy ra sai sót.

"Tiểu Thi nói thân thể nàng không thoải mái, nói là chúng ta cứ tới trước." Một nữ tử nhìn Đường Yêu Yêu, nghi ngờ hỏi: "Vì sao ngươi không mời Chung cô nương đi theo, có Chung cô nương ở đây, chúng ta còn cần lo lắng chuyện này?"

"Cũng không thể lần nào cũng phiền phức Tiểu Ý. . ." Đường Yêu Yêu lắc đầu nói: "Tiểu Ý lợi hại như vậy, dù chúng ta có thắng, thì truyền ra ngoài cũng là chúng ta bắt nạt các nàng ấy. . ."

"Nhưng bây giờ chúng ta phải làm gì bây giờ, lát nữa còn phải rút đề mục. . ."

"Tiểu Thi không đến, chúng ta lại không biết làm thơ mà. . ."

"Xong rồi, đêm nay vốn không nên tới. . ."

. . .

"A, Yêu Yêu tỷ đã tới rồi. . ." Đường Yêu Yêu quay đầu, nhìn thấy mấy người từ bên cạnh đi tới.

Đi ở phía trước là một nữ tử có tuổi tương đương với nàng, nàng ta mỉm cười nhìn nàng, hỏi: "Buổi tối hôm nay, phía Yêu Yêu tỷ chỉ có bốn người sao, vậy cũng đừng nói là chúng ta bắt nạt người nhé. . ."

Bên cạnh nữ tử kia, tính cả nàng nữa là có sáu người.

Đường Yêu Yêu khẽ liếc mắt nhìn nữ tử này, lại nhìn tới một thiếu nữ phía sau lưng nàng.

Thiếu nữ dọi là Tiểu Thi cúi đầu xuống, không dám nhìn nàng.

"Tiểu Thi, không phải thân thể ngươi không thoải mái sao?"

"Sao ngươi lại chạy đến bên phía các nàng ấy rồi?"

"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào. . ."

Vẻ mặt mấy cô nương sau lưng Đường Yêu Yêu vô cùng nghi hoặc, trong lúc nhất thời còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi Đường Yêu Yêu lấy lại tinh thần, ánh mắt không thèm nhìn thiếu nữ kia nữa, nàng lại nhìn về phía Ngô Văn Đình, nói ra: "Loại chuyện này, cũng không phải là đánh nhau, cứ nhiều người là có thể thắng. . ."

Ngô Văn Đình kinh ngạc liếc nàng một cái, sau đó cười cười rồi nói: "Xem ra Yêu Yêu tỷ là đã có tính toán rồi. . ."

Nàng lấy tới một ống trúc mà bên trong có rất nhiều thăm, cười nói: "Nếu đã như vậy, Yêu Yêu tỷ, đề mục tối hôm nay để tỷ đến rút đi."

Đường Yêu Yêu tiện tay rút một lá thăm từ trong ống trúc ra, tự mình nhìn thoáng qua, sau đó đưa cho Ngô Văn Đình, sau khi Ngô Văn Đình nhìn một chút, nàng ta lại đưa ra ngoài.

Buổi thi hội tối nay, mục đích chủ yếu không cần nhất định phải so cao thấp, nàng mời người tới tham gia, ngoại trừ một số tài nữ có chút danh tiếng, phần lớn đều là nữ tử thương nhân, Ngô gia cần thông qua các nàng, để giữ mối quan hệ tốt với gia tộc sau lưng các nàng.

Đương nhiên, nếu như có thể thuận tiện đả kích người của Đường gia kia, đối với Ngô gia các nàng cũng là chuyện tốt.

Nàng vốn nghĩ rằng tối nay Đường Yêu Yêu sẽ mời Chung Ý tới, đệ nhất tài nữ Linh Châu xuất hiện trong trường hợp này, tự nhiên là có chút khi dễ người khác, dù các nàng có thua, cũng sẽ không mất mặt.

Không ngờ nàng ta lại tự đại như vậy, Ngô Văn Đình nhìn nàng ta, cười nói: "Đề mục đã được định ra, Yêu Yêu tỷ không ngại thì có thể đi vào xem biểu diễn, nghe chút từ khúc, có lẽ sẽ có linh cảm. . ."

Buổi thi hội hôm nay không phải chỉ ngồi làm thơ điền từ, Ngô gia có mời người tới biểu diễn, lại làm đủ loại mỹ thực, đám người vừa thưởng thức mỹ thực, vừa nhìn biểu diễn, nếu có người viết ra được tác phẩm, sẽ được lấy ra để mọi người cùng thưởng thức, nói buổi hội đêm nay là yến hội, có lẽ càng chuẩn xác hơn. . .

"Không cần. . ." Đường Yêu Yêu khoát tay áo, cự tuyệt: "Các ngươi đi vào trước đi, ta dạo quanh hoa viên một chút. . ."

Nàng đi đến chỗ sâu trong hoa viên, ba người sau lưng nàng cũng vội vàng đuổi theo.

Ngô Văn Đình quay đầu lại, nhìn một nữ tử, hỏi: "Vân tỷ, đề mục này có vấn đề gì không?"

Tiết Vân cười nói: "Dù thế nào đi nữa, cũng không thể không bằng các nàng được. . ."

Trên mặt Ngô Văn Đình nở một nụ cười nói: "Có Vân tỷ ở đây, chỉ cần các nàng không mời Chung Ý tới, chúng ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện gì bất ngờ. . ."

Trên mặt Tiết Vân thoáng hiện lên vẻ không vui, nhưng rất nhanh đã khôi phục, nói: "Đi vào thôi, nửa canh giờ, hẳn là không có vấn đề gì. . ."

Tất cả mọi người đều đi vào trong phòng khách, còn ở giữa hoa viên, ba nữ tử vây quanh bên người Đường Yêu Yêu, vẻ mặt lo lắng.

"Yêu Yêu tỷ, bây giờ chúng ta làm gì?"

"Không ngờ Ngô Văn Đình lại hèn hạ như vậy, Tiểu Thi cũng bị nàng lôi kéo."

"Mấy người chúng ta đều không biết làm thơ mà. . ."

. . .

Đường Yêu Yêu nhìn các nàng một chút rồi nói: "Các ngươi đi vào trước đi, ta tự có biện pháp."

Ba người nghe nàng nói thế đều kinh ngạc, vội hỏi: "Biện pháp gì?"

Đường Yêu Yêu phất phất tay nói: "Các ngươi cứ đi vào trước đi, lát nữa là biết."

Mặc dù trong lòng ba người tràn đầy nghi hoặc, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm Đường Yêu Yêu, các nàng vẫn rời khỏi hoa viên, sau đó đi đến phòng khách.

Đường Yêu Yêu đi đến một chỗ kín trong hoa viên, xung quanh nhìn một chút, xác nhận trong hoa viên không có người nào khác, nàng điểm nhẹ mũi chân, cả người nhẹ nhàng bay qua đầu tường.

Đường Ninh đang tản bộ trong sân, Đường Yêu Yêu lại đột nhiên từ trên trời bay xuống.

Nước chảy mây trôi, tư thái phiêu dật. . .

Hắn rất hâm mộ Đường Yêu Yêu có thể leo tường dễ dàng như vậy, không biết tới lúc nào hắn mới có thể trở nên ưu tú giống như nàng. . .

"Nhanh nhanh nhanh. . ." Đường Yêu Yêu lôi kéo hắn đi vào trong phòng, nói ra: "Nhanh giúp ta làm một bài thơ, sau đó lại giảng giải cho ta. . ."

Đường Ninh ngồi xuống bàn đá bên cạnh, hỏi: "Đề mục là gì?"

"Đề mục là. . ." Đường Yêu Yêu lập tức lên tiếng, nhưng nàng nghĩ một lúc rồi đành hỏi hắn: "Là gì được nhỉ?"

Đường Ninh nhìn nàng một chút, đề nghị: "Nếu không thì ngươi quay về hỏi một chút?"

"Không được, ta trở về, sẽ không thể dễ dàng rời đi nữa." Đường Yêu Yêu lắc đầu, sau đó nàng đi đi lại lại trong phòng, lẩm bẩm nói: "Hình như là, là hoa mai gì đó. . ."

Chưa từng thấy người nào không đáng tin giống như nàng, Đường Ninh thở dài, hỏi: "Mấy chữ?"

"Ba chữ."

"Nhất Tiễn Mai?"

Đường Yêu Yêu giật mình, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, dùng sức vỗ vỗ bờ vai của hắn, cao hứng nói: "Chính là Nhất Mai gì đó!"

Hai mắt nàng tràn đầy vẻ mong đợi hỏi Đường Ninh,: "Ngươi có thể viết sao?"

Đường Ninh xoa xoa thái dương, nhẹ gật đầu.

Sao chép đương nhiên là có thể, dù sao đề tài là « Nhất Tiễn Mai » này, hắn cũng không biết nhiều, có vài bài không phải do nữ tử viết, ý cảnh không hợp, tình cảnh cũng không đúng.

« Nhất Tiễn Mai » nổi danh nhất, đương nhiên phải kể tới Lý Thanh Chiếu, nhưng bài này lại có một vấn đề nhỏ.

Đường Ninh quay sang hỏi Đường Yêu Yêu: "Ngươi có người trong lòng không?"

"Không có." Đường Yêu Yêu không chút do dự trả lời, sau đó lại nhìn hắn, bất mãn nói: "Làm thơ thì làm thơ, ngươi hỏi cái này để làm gì?"

Đường Ninh lại hỏi: "Hôm nay mấy vị kia cô nương đi cùng ngươi, có người nào có hôn phối không?"

Đường Yêu Yêu lắc đầu, "Không có."

Đường Ninh lại hỏi: "Các nàng có ý trung nhân không?"

Đường Yêu Yêu nheo mắt lại nhìn hắn rồi hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Đường Ninh nhìn nàng, giải thích nói: "Ta nghĩ đến một bài « Nhất Tiễn Mai », viết về nữ tử nhớ tới ý trung nhân khi hai người phải tách rời. . ."

Ý của hắn rất rõ.

Đường Yêu Yêu, và cả những người bạn mà nàng hợp tác kia, đều là cẩu độc thân, ngay cả đối tượng cũng không có, như thế thì các nàng nhớ ai chứ?

Có đối tượng mới gọi là nhớ, không đối tượng chỉ gọi là tư xuân thôi.

"A! Vậy phải làm sao bây giờ?" Đường Yêu Yêu giật mình, vội hỏi hắn: "Không thể đổi một bài khác sao?"

Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói ra: "Còn có thể lựa chọn biểu đạt chí khí gặp nạn, có tài nhưng không gặp thời."

Đều là nữ tử, mang thai còn tạm được, có tài cái gì?

Đó chính là không được chọn.

Viết một bài thơ còn phải có một người trong lòng trước, Đường Yêu Yêu ngồi đối diện với Đường Ninh, vô cùng phiền muộn, nói ra: "Mọi người đều biết, các nàng ấy cũng còn chưa lấy chồng, ta tìm ở đâu một người ở hai nơi được. . ."

Nàng đang nói, giọng nói lại đột nhiên nhỏ xuống.

Nàng nhìn Đường Ninh, nhìn hắn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, một lần lại một lần.

Đường Ninh bị nàng nhìn mà lông măng dựng đứng, da gà cả người nổi lên.

Đường Yêu Yêu nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "Ta phát hiện dung mạo ngươi, thật ra cũng rất mi thanh mục tú. . ."

Đường Ninh bỗng từ trên ghế đứng lên, run giọng nói; "Ngươi muốn làm gì?"

Đường Yêu Yêu nhìn hắn khiến hắn hoảng hốt, nơi này là Đường gia, là khuê phòng của Đường Yêu Yêu, nàng nếu muốn làm gì hắn, hắn cũng không thể phản kháng được. . .

Biết người biết mặt không biết lòng, uổng công hắn tin nàng như thế, nàng sao có thể. . .

Đường Yêu Yêu đi tới , nắm lấy vai của hắn ấn xuống, cười nói: "Ta đột nhiên có một ý tưởng. . ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play