Lăng Nhất Hồng đảm nhiệm chức vụ Thái Y, lần này vì có công vụ nên mới ra ngoài, đến Linh Châu tự nhiên là muốn bái kiến ân sư của mình.

Nhưng khiến hắn bất ngờ là, lần này không chỉ gặp được ân sư, mà còn gặp được sư thúc.

Đường Ninh nhìn nam nhân đối diện rõ ràng đã bị hù dọa kia, lên tiếng hỏi: "Vị này là. . ."

"Đây là một đồ đệ của ta." Tôn thần y nhìn Lăng Nhất Hồng một chút, rồi lại nói: "Nhất Hồng, còn không mau ra mắt sư thúc!"

Đột nhiên xuất hiện một vị sư thúc trẻ tuổi như thế, Lăng Nhất Hồng vẫn chưa tỉnh táo lại, nhưng hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều, cực kỳ dứt khoát khom người hành lễ, cao giọng nói: "Nhất Hồng gặp qua sư thúc!"

Lời sư phụ không thể trái, tôn ti trong sư môn, tự nhiên không thể bỏ được, sư thúc có trẻ hơn cũng là sư thúc.

Đường Ninh thật sự không thể làm gì đối với hành vi bấu víu quan hệ loạn này của Tôn thần y.

Sau khi thân phận tra ra của hắn, Tôn thần y đã từng nghi ngờ về chuyện này.

Hắn từ nhỏ đã lớn lên ở Tô gia thôn, tại sao một tiểu tử xuất thân nhà nông, lại có thể xem được « Thiên Kim Phương » bản đầy đủ?

May mắn là Đường Ninh đọc nhiều sách, không cần tốn nhiều sức đã nghĩ được một lý do vô cùng hợp lý.

Có một năm, tuyết rơi rất lớn, một ông lão tóc trắng xuất hiện ở cửa Tô gia thôn. . .

Thế là Tôn thần y nhận định, ông lão tóc trắng kia, chính là người thuộc một mạch khác trong sư môn đã chia ra từ mấy trăm năm trước, Đường Ninh đã kế thừa y bát của vị tiền bối trong sư môn kia, xem như sư đệ của hắn.

Bị một lão nhân gia gọi là "Sư đệ", Đường Ninh lo sẽ bị giảm thọ, vì hắn liên tục kiên trì, Tôn thần y mới đáp ứng tiếp tục gọi hắn là "Đường tiểu huynh đệ" .

Lão nhân gia lớn tuổi, nên rất cứng nhắc, Đường Ninh không nói lại được, đành phải đưa tay ra khẽ đỡ nam nhân trung niên nhân kia một chút, rồi nói: "Sư chất không cần đa lễ. . ."

Trong phòng trúc, Đường Ninh ngồi bổ sung một cuốn « Thiên Kim Phương » mới, Tôn thần y và Lăng Nhất Hồng đứng bên cạnh hắn chờ đợi.

Đường Ninh để bút xuống, nâng chung trà lên, nhấp một ngụm nước trà.

Lăng Nhất Hồng vội vàng cầm ấm trà lên, cẩn thận giúp hắn rót thêm nước trà.

Giờ phút này, hắn đã không dám có một chút khinh thị nào với vị sư thúc nhỏ hơn hắn cả hai chục tuổi này nữa.

Khi Đường Ninh để bút xuống, Tôn thần y vội cầm lấy quyển sổ rất mỏng kia, cảm thán nói: "Ân tình của Đường tiểu huynh đệ đối với Tôn thị ta, cuộc đời này của lão phu sợ là không thể báo đáp được. . ."

Đường Ninh cười nói: "Tôn lão quá lời rồi, « Thiên Kim Phương » không phải chỉ thuộc về Tôn thị, mà thuộc về vạn dân thiên hạ, có thể làm vài việc cho bách tính, góp một phần sức mọn, cũng là vinh hạnh của ta."

Tôn thần y nhìn Lăng Nhất Hồng một chút rồi nói: "Thầy thuốc làm nghề y, nên lấy y đức làm đầu, lời sư thúc nói, ngươi phải nhớ kỹ."

Lăng Nhất Hồng nghe vậy, trong lòng vô cùng tôn kính, nói: " Đức độ của sư thúc, sư chất bội phục, lời sư thúc dạy bảo, sư chất nhất định khắc ghi trong tâm khảm."

Đường Ninh nhìn Tôn thần y, suy nghĩ một chút: "Có một chuyện muốn thương lượng cùng Tôn lão một chút. . ."

Sắc mặt Tôn thần y nghiêm túc nói ra: "Tiểu huynh đệ cứ nói đừng ngại."

"Đây chỉ là một chút thiển kiến của ta, nếu có gì không đúng, Tôn lão cứ chỉ thẳng ra là được tốt." Đường Ninh nhìn lão rồi nói: "Tuy nói y bệnh y bệnh, có bệnh cầu y, nhưng ta cho rằng, nhiều khi phòng bệnh so với chữa bệnh thì càng quan trọng hơn, ví dụ như chuyện ở Quách gia thôn, nếu ngày bình thường bọn họ để ý nguồn nước, cẩn thận đề phòng, thì sẽ không mắc chứng kiết lỵ kia, cũng sẽ không bị ten lừa gạt kia giả thần tiên thừa cơ làm loạn. . ."

Tôn thần y nhẹ gật đầu, nói ra: "Đường tiểu huynh đệ nói lời, rất có đạo lý."

"Tuy nói phòng bệnh hơn chưa bệnh, nhưng bách tính lại không hiểu đạo lý này. . ." Đường Ninh cười cười nhìn Tôn thần y nói: " Có lẽ Tôn lão có thể triệu tập rất nhiều thầy thuốc ở Linh Châu, phổ cập một chút y khoa thường thức cho bách tính, nếu bình thường mọi người có tâm dự phòng, sẽ có thể giảm bớt rất nhiều bệnh tật. . ."

Tôn thần y suy nghĩ một chút, trên mặt bắt đầu lộ ra vẻ khác thường, hắn nhìn Đường Ninh, cảm thán nói: "Trước tiên lão phu thay mặt bách tính Linh Châu thành, cám ơn ngươi. . ."

Đường Ninh cười nói: "Tôn lão khách khí rồi. . ."

"Đường tiểu huynh đệ có tâm địa Bồ Tát, thật sự là phúc của bách tính Linh Châu. . ."

"Đâu có đâu có. . ."

. . .

Trước và sau trung thu, trong Linh Châu thành, lượng dưa chuột tiêu thụ vẫn vô cùng tốt, gần như mỗi ngày đều cung không đủ cầu.

Tám chữ dưỡng da mỹ nhan, trắng đẹp kháng nhăn đủ để khiến vô số thiếu nữ vô tri và thiếu phụ đa tình ở Linh Châu điên cuồng.

Tuy nói có không ít người đã cảm nhận được công hiệu của dưa chuột, nhưng vẫn là có không người tỏ thái độ không tin tưởng với chuyện này.

Thái độ chất vấn này không chỉ nhằm vào dưa chuột, mà còn nhằm cả tới Chung Ý.

Trên đường lớn, một nữ tử nhìn đống dưa chuột cách đó không xa đang bị tranh đoạt, nhếch miệng nói: "Mấy quả dưa chuột nho nhỏ, lấy đâu ra công hiệu thần kỳ như thế, lời đồn đãi như thế này mà cũng có người tin?"

Bên cạnh nàng có một phụ nhân đang cắp lấy rổ đi mua thức ăn đưa tay sờ lên mặt mình, lẩm bẩm nói: "Nhưng ta cảm thấy, thật sự có hiệu quả mà. . ."

Nữ tử kia cười lạnh một tiếng rồi nói: "Trong thành có nhiều cửa hàng son phấn đều nói, cái gì mà trắng đẹp kháng nhăn, dưỡng da mỹ nhan, tất cả đều là giả, dưa chuột nào có tác dụng như thế, các ngươi thật sự tin tưởng, một quả dưa chuột mấy chục văn tiền, lại có thể so sánh được với phấn anh và son thoa mặt tốn mấy lượng bạc. . ."

Khi trên mặt phụ nhân kia lộ ra vẻ do dự, một công tử trẻ tuổi đi qua đột nhiên chen miệng vào: "Những cửa hàng son phấn kia đương nhiên muốn nói như vậy. . . , dưa chuột mấy chục văn tiền, là có thể so sánh được với bạc phấn anh cùng son thoa mặt mà bọn họ bán mấy chục lượng, đồ vật trong cửa hàng của bọn họ còn bán được sao?"

Hắn tiện tay chỉ một tiệm thuốc cách đó không xa rồi nói: "Đại phu trong tiệm thuốc đã nói rồi, dưa chuột giải độc lợi nước, không chỉ có thể dùng chữa kiết lỵ, cũng có thể dùng để thoa mặt, có thể giúp da thịt căng mọng, trắng đẹp xóa nhăn, đây chính là đơn thuốc trong « Thiên Kim Phương », Dược Vương nói, có thể sai sao?"

Sau khi hắn nói xong, liếc thấy dưa chuột ở quán nhỏ kia đã sắp bán hết, vội vàng tiến lên mấy bước, lớn tiếng nói: "Để cho ta hai quả đi. . ."

Mấy ngày gần đây, những tiệm thuốc cùng y quán lớn nhỏ trong Linh Châu thành, đều sẽ dựng một thẻ bài ở ngoài cửa.

Mỗi ngày trên thẻ bài đều sẽ viết một chút phương pháp chống tật bệnh, ví dụ như uống nước đã đun sôi, có thể phòng ngừa tiêu chảy, thường xuyên ăn tỏi, có thể tránh bị ngoại tà xâm lấn, mật ong cộng với tuyết lê, hầm thành canh có thể chữa ho. . .

Đây là hoạt động do Tôn thần y dẫn đầu, ở Linh Châu thành, Tôn thần y có danh khí cực cao, thường xuyên miễn phí chẩn bệnh cho bách tính, rất được bách tính kính yêu.

Lần này lão làm chuyện này, cũng là vì bách tính trong Linh Châu thành, các đại phu ở y quán tiệm thuốc cũng cực kỳ phối hợp, đối với chuyện này, bách tính cũng tin tưởng không nghi ngờ.

Đương nhiên, những người khác nhau, thì quan điểm nhìn nhận cũng không giống nhau.

Bách tính phổ thông sẽ chú ý tới vấn đề dự phòng tật bệnh.

Còn nữ tử phụ nhân lại chú ý tới thì công hiệu của dưa chuột mỹ dung có viết trên« Thiên Kim Phương ».

Dược Thánh cũng đã nói dưa chuột có thể mỹ dung, những lời đồn không có căn cứ trước đó kia, tự nhiên cũng đều sụp đổ. . .

Từ nay về sau, Chung Ý làm đệ nhất tài nữ Linh Châu thành, không chỉ là bậc thầy tinh thần của nữ tử ở Linh Châu, mà còn là thầy hướng dẫn các nàng mỹ dung, nghe nói trong tay nàng, còn có mấy loại phối phương đắp mặt khác nhau, công hiệu còn cao hơn dưa chuột nhiều. . .

Chỉ cần là có người mượn chuyện dưa chuột để chửi bới Chung Ý, chắc chắn sẽ bị tất cả mọi người phỉ nhổ. . .

. . .

Đã mấy ngày rồi Đường Ninh không nhìn thấy Phương Tân Nguyệt.

Bởi vì nàng ăn quá nhiều dưa chuột nên bị tiêu chảy, mặc dù thân thể không có gì đáng ngại, nhưng lại bị cấm túc ở nhà, nàng có phái người tới báo với Đường Ninh, qua mấy ngày nàng lại đến tìm hắn chơi.

Đường Ninh cùng một tiểu cô nương mập cũng chẳng có gì để chơi, Phương Tân Nguyệt nói tìm hắn chơi, thật ra nàng chỉ muốn đến Chung gia ăn chực.

Những ngày này Đường Ninh cũng không làm chuyện gì khác.

Bán dưa chuột không chỉ có thu hồi được vốn, còn lãi được gấp ba rồi, sau này còn sẽ có chút thu nhập, nhưng cũng sẽ không nhiều lắm.

Số tiền này còn chưa đủ để trả nợ cho Đường yêu tinh, nhưng trong khoảng thời gian này, Đường Ninh cũng không có tâm tư và tinh lực để suy nghĩ biện pháp kiếm tiền khác.

Ngày thi châu đã tới gần, hắn lại một lần nữa được nếm thử cảm giác bận rộn sửa chữa luận văn khi thi nghiên cứu kiếp trước.

Bận rộn là cũng tương tự như thế, nhưng có một số việc lại là hoàn toàn khác biệt.

Tiểu Như và Chung Ý, mỗi ngày đều sẽ thay đổi đủ loại món ăn ngon cho hắn, trên bàn ăn Chung gia, cũng luôn làm theo sở thích của hắn, nhạc phụ đại nhân dù công vụ bận rộn, mỗi ngày đều sẽ giành gần nửa canh giờ để giải đáp nghi vấn cho hắn. . .

Ngay cả Đường yêu tinh, cũng tạm thời buông xuống chuyện dạy hắn công phu, không tiếp tục ép buộc hắn.

Loại cảm giác được tất cả mọi người ký thác kỳ vọng này, Đường Ninh làm người hai đời, nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận được.

Thời gian dần bước tới tháng chín, kỳ hạn thi châu ngày càng gần. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play