Trong Linh Châu thành, ở một khu vườn cảnh trí không tệ nào đó.

Tiết Vân nhìn mấy người bên cạnh, lông mày hơi nhíu hiện ra một tia lo lắng, lẩm bẩm nói: "Đã quá canh giờ ước định, sao các nàng còn chưa tới?"

Một nữ tử bên cạnh nàng nghi ngờ nói: "Có phải là do đã viết sai thời gian và địa điểm hay không, một người đến trễ thì thôi đi, làm sao nhiều người như vậy cùng trễ. . ."

Tiết Vân lắc đầu, "Ta đã kiểm tra nhiều lần lắm rồi, không sai mà. . ."

"Vân tỷ, Vân tỷ. . ."

Một tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến, một thiếu nữ nhanh chóng chạy tới, nói ra: "Các nàng, các nàng đều đi Chung gia. . ."

"Cái gì?" Tiết Vân biến sắc, vội vàng nói: "Các nàng không phải đã đã đồng ý sao. . ."

Thiếu nữ hô hấp dồn dập, vỗ vỗ bộ ngực phập phồng rồi nói : "Các nàng... các nàng nói, Chung gia tiểu thư biết cách giúp làn da nữ tử chúng ta trở nên trắng nõn non mịn, còn có thể làm chậm lại quá trình già yếu, tiêu trừ nếp nhăn, cho nên bọn họ đều đi Chung gia. . ."

Sau khi nàng nói xong, mới bình ổn lại hô hấp, nói với Tiết Vân: "Vân tỷ, ta chỉ tới để nói với tỷ một chút, ta... ta còn có việc, đi trước. . ."

Nói xong, nàng lập tức xoay người, nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Ngươi. . ." Trên mặt Tiết Vân hiện ra một tia tức giận, dậm chân, trên mặt mấy cô nương đứng sau lưng nàng đều nổi lên vẻ kỳ dị.

"Tiết cô nương, ta chợt nhớ ra, trong nhà còn có chút việc, phải lập tức chạy trở về."

"Ai nha, ta cũng quên, vừa rồi lúc đi ra, phòng bếp còn đang hầm một nồi canh. . ."

"Ta, thân thể ta đột nhiên có chút không thoải mái, phải sớm trở về. . ."

. . .

Mấy cô nương thi nhau lấy lý do, rất nhanh sau đó bên người Tiết Vân đã không còn người nào nữa.

Mấy tên tài tử tuổi trẻ từ bên ngoài đi tới, nhìn nàng, kinh ngạc nói: "Tiết cô nương, sao lại chỉ có một mình ngươi, những người khác đâu?"

Sắc mặt Tiết Vân tái nhợt ngồi trên ghế, lẩm bẩm nói: "Đi, đều đi. . ."

Một nam tử trẻ tuổi giống như là nhớ ra cái gì, đột nhiên nói: "Vừa rồi khi ta tới đây, nghe nói tối nay Chung cô nương lấy ra một bí phương, có thể giúp làn da người ta biến trắng nõn non mịn, không biết là thật hay giả?"

"Có việc như vậy sao?" Một người nghe thế thì giật mình hỏi lại, theo bản năng đưa tay sờ lên mặt mình, sau đó quay sang nói với Tiết Vân: "Tiết cô nương, tại hạ chợt nhớ ra, hôm nay còn có bài tập chưa kịp ôn tập, xin được cáo lui trước. . ."

Một người bên cạnh hắn suy nghĩ một chút rồi tiếp lời: "Không bằng chúng ta cùng ôn tập?"

Một người khác lại chen thêm một câu: "Hai vị không để ý tại hạ cùng tham gia chứ?"

. . .

Chung gia hôm nay là ngày nữ tử tụ hội, ở đây âm khí quá nặng, chờ khi buổi tụ hội của các nàng tan rã, Đường Ninh mới rời khỏi chỗ Tiểu Như.

Buổi sáng hôm nay Đường Yêu Yêu đã cho người ta chở tới một xe ngựa dưa chuột tươi non vừa hái được, đến khi buổi tụ hội tan ra, một quả cũng không còn.

Đường Yêu Yêu đã phái người đi trông coi vườn dưa chuột kia, vạn sự sẵn sàng, chỉ chờ ngày mai.

Mộ Nhan là tài nữ có chút danh tiếng ở Linh Châu, thi từ rất giỏi lấy cảnh trữ tình, danh tiếng mặc dù không bằng Chung Ý, nhưng ở Linh Châu, nàng cũng là tài nữ nổi danh.

Đêm qua, nàng dựa theo phương pháp học được từ Chung phủ, ép dưa chuột thành nước, cho thêm một chút mật ong, sau khi điều chế một phen lại thoa lên trên mặt.

Dung mạo nàng cũng tạm được, nhưng làn da lại tương đối nhiều dầu, nàng luôn phiền não về chuyện này.

Sáng sớm tỉnh lại, chuyện làm thứ nhất nàng làm chính là sờ lên mặt mình.

Cảm giác ngón tay chạm phải dầu như mọi khi đã không còn, thay vào đó là cảm giác khô mát và non mịn mà nàng chưa bao giờ cảm thụ qua.

Nàng đột nhiên bật dậy từ trên giường, lớn tiếng gọi: "Cầm Nhi, mau vào. . ."

Một nha hoàn hoảng hốt vội vàng từ bên ngoài chạy vào hỏi: "Tiểu thư, sao thế ạ?"

Mộ Nhan vội vàng nói: "Nhanh đi ra bên ngoài mua thêm chút dưa chuột trở về, nhiều mua một chút. . ."

Không bao lâu sai, nha hoàn Cầm Nhi từ trong phủ vội vàng đi ra, đi thẳng đến chợ.

Lý Phàn là một tên tiểu lại của huyện nha Nghĩa An, sáng sớm hôm nay hắn cũng giống thường ngày, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, nương tử trong nhà đã làm tốt điểm tâm, chờ hắn rửa mặt dùng bữa sáng xong, mới có thể đi tới huyện nha.

Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy trước giường một "Mặt quỷ" .

"A, quỷ a!" Nhìn thấy mặt quỷ kia, Lý Phàn lập tức tỉnh ngủ, sắc mặt tái nhợt, cả người núp ở chân giường, đầu chui vào khung giường, cầm lấy một cái bọc lớn.

Trên mặt quỷ kia không biết dán thứ gì lít nha lít nhít, chỉ lộ ra hai mắt nhìn hắn.

"Trời, làm ta sợ muốn chết!" Mặt quỷ kia truyền đến tiếng oán trách, phụ nhân kia nhặt lên miếng dưa chuột vừa rơi ở trên giường, một lần nữa đắp lên trên mặt.

"Cũng đã đến lúc rồi. . ." Nàng nhìn qua nén hương đốt bên cạnh một chút, thì thào một câu, sau đó bắt đầu lấy xuống miếng dưa chuột trên mặt.

Lý Phàn vuốt ngực, phẫn nộ nói: "Nương tử, ngươi làm gì thế , sáng sớm đã dọa ta sợ muốn chết!"

Phụ nhân kia có vẻ rất cao hứng, chạy đến gương đồng ngắm nghía, rồi lại chạy tới, ghé sát tới mặt hắn hỏi: "Tướng công, chàng nhìn nếp nhăn trên mặt ta, có phải đã ít hơn nhiều hay không?"

Lý Phàn nhìn thoáng qua, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Không có. . ."

"Rõ ràng chính là có!" Phụ nhân lườm hắn một cái rồi dặn: "Hôm nay khi chàng đi lấy hàng, giúp ta mua hai cân dưa chuột, đừng quên đấy. . ."

Lý Phàn không được ăn điểm tâm sáng, trong lòng buồn bực đi ra cửa chính.

Cùng lúc đó, trong Linh Châu thành, ở các nhà danh gia vọng tộc, không biết có bao nhiêu nha hoàn hạ nhân vội vàng chạy tới chợ. . .

Ở một phố chợ nào đó trong thành.

Buổi chợ sáng ngày thường, đa số bách tính đều bán món ăn.

Có thể bày quầy bán hàng ở bên ngoài, đa số không phải người trồng rau, mà là dân chúng bình thường ngoài thành, đem rau quả trong vườn nhà mình trồng ra buôn bán, kiếm lời mấy đồng.

Hai người bán hàng rong ngồi xổm trên thềm đá ở đầu đường, trước mặt bày một khối vải rách, trên đó có trưng một chút rau quả đúng mùa.

Một người thở dài, nói ra: "Năm nay dưa chuột thật khó bán, sớm biết như thế đã không trồng. . ."

"Ai biết được năm ngoái bán tốt như vậy, năm nay lại. . ." Một người bán hàng rong khác lắc đầu nói: "Nhà ngươi còn may mắn chán, chỉ trồng một nửa, nhà ta toàn trồng dưa chuột, bây giờ ta nhìn thấy dưa chuột là muốn nôn. . ."

Hắn oán trách một câu như vậy, rồi ngẩng đầu bắt đầu hô lớn: "Dưa chuột đây, dưa chuột giá rẻ. . ."

Một người khác cũng lắc đầu, cũng gào theo: "Dưa chuột đây, ai mua dưa chuột đi, dưa chuột tươi non mọng nước, lớn nhỏ dài ngắn tùy chọn nào. . ."

"Cô nương, đến mua hai quả đi. . ."

. . .

Một thiếu nữ mặc váy màu xanh lá đi tới, ném ra hai khối bạc vụn nói: "Những quả dưa chuột này của các ngươi, ta muốn hết."

"A?" Hai người đồng thời kêu lên.

Thiếu nữ không nhịn được nói: "A cái gì mà a, các ngươi có bán hay không?"

Hai người nhìn nhau một chút sau đó lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Bán, bán, để ta bọc lại cho ngài. . ."

Cách hai người mấy bước, ở một quán nhỏ khác.

Một tên đầy tớ áo xanh cũng lên tiếng thúc giục người bán hàng rong kia: "Dưa chuột ở đây, gói lại hết cho ta."

Một người đàn ông áo xám nhìn hắn, giận dữ nói: "Là ta tới trước!"

"Ta trước!"

"Ta trước!"

"Ta trước!"

. . .

Khi hai người đang tranh nhau là ai trước, một thiếu nữ ném ra một khối bạc vụn, phất phất tay với hạ nhân đi theo phía sau nàng rồi nói: "Những quả này cũng mang đi. . ."

Trong vòng một đêm, ở Linh Châu thành, dưa chuột không bán được bỗng nhiên lại thành hàng bán chạy.

Có lời đồn rằng ăn dưa chuột ăn có thể giảm béo, đắp lên trên mặt còn có thể mỹ dung, dưa chuột từ trước đến nay bị người coi thường, trong thời gian cực ngắn, trong mắt nữ tử ở thành Linh Châu lại trở thành bánh trái thơm ngon.

Chỉ mới nửa buổi sáng, dưa chuột ở chợ khắp Linh Châu thành, đều bị người mua hết.

Nha hoàn hạ nhân vâng theo lệnh tiểu thư và phu nhân nhà mình bởi vì chậm chận nên không mua được dưa chuột, trong lòng thấp thỏm lo lắng không yên.

Đúng lúc này, chợt có một người vỗ vỗ đầu, nói: "Nơi này không mua được, chúng ta trực tiếp đi ra ngoài thành tìm đám dân trồng rau không phải là sẽ có sao!"

"Đúng vậy, nơi đó nhất định sẽ có. . ."

Sau khi đám người kịp phản ứng lại, bắt đầu nối đuôi nhau chạy ra ngoài thành.

Vô số tửu lâu và hàng rau bắt đầu ý thức được cơ hội buôn bán, bắt đầu thi nhau hành động. . .

Chung phủ.

Đường Ninh đang cắn một quả dưa chuột, nhìn thấy Phương Tân Nguyệt từ bên ngoài đi tới, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn ------ dưa chuột trong tay hắn.

Đường Ninh suy nghĩ một chút, dứt khoát bẻ quả dưa chuột trong tay thành hai nửa, đưa một nửa chưa bị cắn kia cho nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play