Tô Mị chưa từng nghe tới cái tên Công Tôn Ảnh, nhưng hiển nhiên là có nghe về cái tên Bạch Cẩm, Đường Ninh giải thích nói: "Lần này trên đường đi Sở quốc, gặp một nữ nhân, cũng hiểu cổ thuật, lại nhiều lần gây phiền phức với chúng ta, về sau bị ta bắt trở lại, bà ta nói bà ta tên là Công Tôn Ảnh, còn hỏi ta có biết Bạch Cẩm hay không. . ."
"Bạch Cẩm là sư phụ ta." Tô Mị buông thìa xuống, đứng lên nói: "Ta đi hỏi bà ấy một chút."
"Gấp cái gì. . ." Đường Ninh đè lại vai của nàng, nói ra: "Ăn xong bát này rồi đi hỏi cũng không muộn."
Tô Mị nhìn hắn một chút, ngồi xuống tiếp tục uống canh tuyết lê mà Đường Ninh nấu cho nàng.
Đường Ninh hỏi: "Sư phụ ngươi chính là vị lão ẩu bà thường xuyên xuất hiện ở đây?"
"Là bà ấy." Tô Mị nhẹ gật đầu, vừa ăn canh vừa nói ra: "Ta khi còn bé lạc khỏi cha mẹ, là sư phụ mang ta về, dạy ta võ công, rồi nuôi ta lớn."
Khi nàng nói mơ kia, Đường Ninh đang ngồi bên cạnh nàng, biết nàng không phải lạc mất phụ mẫu, mà là bị vứt bỏ, cho tới bây giờ mà nàng đều thường xuyên mơ tới những chuyện này, đủ thấy tổn thương mà chuyện này gây ra cho nàng lớn bao nhiêu, Đường Ninh đương nhiên sẽ không chạm vào vết sẹo của nàng, nhẹ gật đầu, rồi cũng không tiếp tục hỏi nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT