"Tiểu thư, buổi sáng cô gia không cứng được!"

Giọng của Tình Nhi lanh lảnh ngân vang, Đường Ninh cảm thấy nàng kêu một tiếng này, cả Chung phủ đều có thể nghe thấy.

Thực ra Đường Ninh có thói quen làm việc và nghỉ ngơi rất tốt, chỉ là do hắn mới tới thế giới này, chưa thích ứng được, hôm qua lại mất ngủ đến quá nửa đêm, nên buổi sáng mới khó rời giường được.

Bị Tình Nhi hô lớn một câu như vậy, hắn đã hoàn toàn tỉnh ngủ.

"Buổi sáng không chịu rời giường" và "Buổi sáng không cứng nổi" là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Đây là vũ nhục nhân cách, không có bất kỳ nam nhân nào có thể chịu đựng.

Nhịn không được cũng phải nhịn, hắn cũng không thể tự mình chứng minh với Tình Nhi.

Hắn nhanh chóng rời giường, rồi dùng tốc độ ánh sáng để rửa mặt, sau đó cùng Chung Ý đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu trên danh nghĩa.

Cha vợ hôm qua hắn đã gặp qua, còn mẹ vợ mới gặp lần đầu, Đường Ninh lại có cảm giác như tân nương tử gặp cha mẹ chồng.

Tướng mạo nhạc phụ tiện nghi uy nghiêm, nhạc mẫu lại khác, nàng tạo cho người khác một cảm giác rất dịu dàng ôn nhu, gặp được nàng Đường Ninh mới biết khí chất trên người Chung Ý từ đâu mà có.

Về phần Chung Ý, thê tử trên danh nghĩa của hắn giống như là một đầm nước trong lành, đối với hắn không nhiệt tình, nhưng cũng không quá xa cách.

Đường Ninh cũng không thèm để ý chuyện này, bọn hắn đúng thực sự là "Người của hai thế giới", bây giờ điều hắn muốn không phải là làm thế nào để bồi dưỡng tình cảm với nàng, để quan hệ vợ chồng hòa hợp, mà là làm cách gì để trở về.

Hắn bắt đầu đọc tất cả thư tịch mà hắn có thể nhìn thấy, muốn tìm được một chút dấu vết.

Hắn mỗi ngày đều đi tới thư phòng của Chung Ý mượn thư tịch để đọc, ngày thứ hai sẽ trả lại về, thuận tiện lại mượn đợt mới.

Hắn tự giam mình trong phòng, cả ngày đọc sách, trừ ăn cơm, đi ngủ, đi vệ sinh, còn lại hắn đều không đi ra ngoài.

Thế là, trong suy nghĩ của hạ nhân Chung gia, hình tượng vị cô gia mới này, cũng dần dần từ mơ hồ đến rõ ràng.

Đây là một mọt sách chân chính, từ trước tới nay bọn hắn chưa từng gặp qua con mọt sách"Ngốc". như thế

Tiểu thư xinh đẹp như vậy, lại là tài nữ xa gần nghe tiếng ở Linh Châu thành, có chỗ nào không dễ nhìn bằng đống sách kia?

Đường Yêu Yêu đứng trong sân, nhìn cửa phòng đóng chặt, quay đầu hỏi: "Nửa tháng này, hắn vẫn luôn như vậy à?"

Chung Ý khẽ gật đầu, nói ra: " Sách trong thư phòng của ta, hắn đều đã xem hết."

Đường Yêu Yêu gãi đầu, đột nhiên quay sang nhìn Chung Ý, hạ giọng nói: "Một con mọt sách học vẹt như vậy, có lẽ sẽ khó thi đậu, trong số những tài tử mà ngươi quen biết, đều không có dạng này. . ."

"Đúng vậy, nhất định là thế." Không đợi Chung Ý trả lời, Đường Yêu Yêu đã tự an ủi mình nói.

Theo lẽ thường, loại mọt sách chỉ biết đọc sách này, sẽ không có tiền đồ tốt đẹp gì, cũng không tính là nàng khiến hắn bị chậm trễ ------ kiểu tự an ủi mình này có thể khiến lòng nàng có thể dễ chịu hơn một chút.

Tình Nhi nhìn vào phòng một chút, dáng vẻ kính nể nói: "Cũng không phải vậy, trước kia cô gia nhất định là luôn cố gắng đọc sách như vậy, nếu như không phải mất trí nhớ, nói không chừng sau này còn có thể trúng Trạng Nguyên đấy. . ."

Đường Yêu Yêu nghe vậy sắc mặt lập tức trắng nhợt, cảm giác như ngực bị trúng một mũi tên.

Nói như vậy, là do nàng đã làm một Trạng Nguyên tương lai trễ nải ?

Nàng vuốt vuốt mi tâm, lại hỏi: "Những ngày gần đây, hắn có chỗ kỳ quái nào không?"

Tình Nhi nghĩ một chút rồi nói: "Có đôi khi cô gia sẽ đột nhiên bật cười, có đôi khi lại chau mày nhăn mặt, còn thường xuyên nói một mình, đúng rồi, ngày nào cô gia cũng sẽ đi ra ngoài, nói chuyện phiếm với một đám ăn mày. . ."

Sắc mặt Đường Yêu Yêu trắng bệch, thế này làm gì chỉ có chứng mất hồn chứ, rõ ràng còn bị điên. . .

Trong phòng, Đường Ninh đứng lên, thở dài một hơi.

Đời trước không biết hắn đã tạo nghiệt gì, mà đời này lão thiên lại chơi đùa hắn như vậy.

Hắn chỉ mới lên xe buýt ngủ một giấc, thế mà không hiểu vì sao lại đến nơi này, hắn nghĩ là đến buổi sáng một ngày nào khi tỉnh ngủ, hắn sẽ lại trở về.

Sự thật chứng minh hắn đã suy nghĩ nhiều.

Nửa tháng thời gian trôi qua, một tia hi vọng trong lòng của hắn cũng đã biến mất hầu như không còn.

Hắn không phải một người dễ dàng từ bỏ, nhưng đối mặt với chuyện xuyên không huyền bí quỷ dị này, hắn vẫn thấy tuyệt vọng và vô lực.

Đến đâu hay đến đó, có lẽ sau này sẽ có biện pháp gì đó, còn hiện tại hắn chỉ có thể lựa chọn kĩ càng để có thể sống sót.

Thế nhưng lại có một vấn đề.

Khoa cử, hắn không biết, kinh thương, hắn không có tiền vốn, suy nghĩ kỹ một chút, hình như hắn cũng không có tài năng gì. Rời khỏi cửa lớn Chung phủ, bữa tiếp theo ăn cái gì cũng là vấn đề, giống như cũng chỉ có thể mặt dày ăn bám ở đây, mới có thể miễn cưỡng duy trì được sinh hoạt. . .

Về phần những ký ức kiếp trước trong đầu hắn kia, lúc nhàn rỗi xem mấy bộ phim để giết thời gian, ngoài ra cũng không có tác dụng gì.

Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, lúc này cách giờ cơm trưa còn có một đoạn thời gian nữa, hắn ra khỏi Chung phủ, dạo qua một vòng trên đường, bỏ ra gần nửa canh giờ, sau đó mới quay về Chung phủ.

Ngày nào hắn cũng sẽ đi tới ngõ nhỏ mà ngày đó tỉnh lại, không phải hắn muốn tìm hiểu về tin tức liên quan tới thân phận của hắn, mà là tìm tiểu khất cái ngày đó.

Nếu như không có tiểu khất kia, không có ngụm nước kia, có bánh bao nhân cải trắng kia, chỉ sợ hiện tại hắn đã xuyên qua lần thứ hai.

Nhưng từ ngày hôm đó, hắn vẫn không tìm được tên khất cái kia.

Hắn hỏi đám ăn mày trong ngõ hẻm kia, mới biết được không phải ngày nào hắn cũng đến, Linh Châu rất lớn, đám ăn mày đều có địa bàn riêng, nhưng không phải tên ăn mày nào cũng có địa bàn của mình, ăn mày không có địa bàn, sẽ đi khắp nơi trong Linh Châu, ngày đó cũng là lần thứ nhất bọn hắn nhìn thấy tiểu khất cái kia.

Đường Ninh thở dài, mặc dù hắn chỉ cho hắn một ngụm nước, một cái bánh bao, nhưng đối với hắn đó lại là ân cứu mạng. . .

Tình Nhi đi đến ngoài phòng, hô lớn: "Cô gia, ăn cơm thôi!"

Tiếng thiếu nữ thanh thúy dễ nghe, Đường Ninh lại có chút dị ứng, nghe được sẽ nổi da gà.

Cô gia Chung phủ là một con mọt sách, hơn nữa buổi sáng không cứng nổi ------ mỗi lần nghĩ đến ánh mắt hạ nhân Chung phủ nhìn hắn, Đường Ninh đều muốn đè Tình Nhi lên giường, rồi đánh sưng mông nàng.

Mặc dù hắn cùng Chung Ý là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng cũng chỉ trên danh nghĩa mà thôi, Đường Ninh ở một tiểu viện tử riêng của mình, Chung Ý cũng có phòng của mình, tới tận bây giờ hai người đều chia phòng ngủ ------ rõ ràng đã chứng minh được suy đoán thứ hai.

Đường Ninh hiểu rất rõ, hắn chỉ là một lá chắn, hai người không hề cử hành qua hôn lễ, nhưng có hôn thư, cha vợ là huyện lệnh, lấy tên Đường Ninh để xử lý một thân phận cho hắn, thuận tiện đi nha môn đăng ký kết hôn, chỉ cần phân phó hai câu.

Hắn cũng chẳng oán trách gì chuyện này, tất cả đều theo nhu cầu mà thôi, Chung gia cần người cô gia là hắn để chặn miệng vị thứ sử đại nhân kia, hắn vừa tới thế giới này, cũng cần một thời gian để thích ứng, nếu như không phải vị nhạc phụ tiện nghi này giúp hắn xử lý chứng minh thân phận, hắn sợ là đến ba ngày cũng khôngsống nổi.

Từ tính cách của Chung Ý cũng có thể nhận ra, gia giáo của Chung gia rất tốt, lúc ăn cơm , bình thường đều sẽ không nói gì, Đường Ninh cũng yên lặng ăn cơm , chờ đến khi Chung Ý ăn xong sẽ cùng nàng rời khỏi bàn ăn, sau đó tất cả về phòng. . .

Hôm nay trong bữa cơm, cha vợ có chút không tập trung, nhiều lần đũa đưa đến bên miệng lại dừng lại, đồ ăn trên đũa rơi mất cũng không phát hiện được.

Cuối cùng mẹ vợ ngồi đối diện hắn không nhịn được nữa, nhẹ giọng hỏi hắn: "Lão gia, có phải Đổng thứ sử lại làm khó dễ ngươi hay không?"

Chung Minh Lễ không gật đầu, cũng không lắc đầu, nói: "Hai ngày này có một vụ án tương đối khó giải quyết, nếu xử lý không tốt, sợ là Đổng thứ sử sẽ nhân cơ hội này. . ."

Dường như hắn đột nhiên nghĩ đến một việc, hắn để đũa xuống, nhìn Đường Ninh rồi nói: " Thư biện trong nha môn bị bệnh, ngày mai không thể lên công đường, ngày mai nếu ngươi không có việc gì, thì tới thay hắn ghi chép tình tiết vụ án một buổi đi."

Sau nửa tháng ở trong Chung phủ, lần thứ nhất Đường Ninh bị bắt đi làm tráng đinh.

Thư biện trong nha môn bị bệnh, việc Đường Ninh cần phải làm là ngày mai khi thăng đường, tạm thay vị trí của người đó.

Sau khi ăn xong cơm tối, Chung Ý cầm theo một chồng hồ sơ, đặt trên bàn trong phòng hắn, nhẹ giọng nói ra: "Đây là một chút hồ sơ tình tiết vụ án lức trước, chàng xem trước một chút, ngày mai dựa vào đó để viết là xong."

Đường Ninh mở một quyển hồ sơ để xem qua, phát hiện chuyện hắn cần làm cũng không cần kỹ thuật gì, chính ghi chép lại căn cứ mấu chốt và tiến triển vụ án, chỉ cần biết viết chữ, sẽ không có vấn đề quá lớn.

Cũng may mặc dù hắn không có ký ức của thân thể này, nhưng chuyện đi học viết chữ, lại giống như là trời sinh đã biết, hắn chỉ có thể nghĩ rằng đây là do một phần ký ức của thân thể này.

Sau khi để đống hồ sơ xuống, Chung Ý vẫn chưa đi, nàng suy nghĩ một lát, ánh mắt nhìn Đường Ninh, nói: "Cám ơn chàng."

Đường Ninh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng "Hả?"

"Nếu không phải chàng, ta đã phải gả cho công tử nhà Đổng thứ sử." Chung Ý nhìn hắn, nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Rất xin lỗi vì đã khiến chàng bị thương như vậy, chờ đến khi chàng khôi phục ký ức, nếu chàng muốn rời đi, ta sẽ để cha ta thả chàng đi."

Nàng nói xong lập tức quay người rời khỏi phòng, Đường Ninh đi qua, đóng cửa phòng lại, trên mặt xuất hiện nụ cười.

Vị Chung cô nương này, cũng không tệ lắm. . .

. . .

Vĩnh Yên huyện nha.

Đùng!

Chung huyện lệnh đập đường mộc, lớn tiếng nói: "Thăng đường!"

"Uy. . . Võ. . ."

Nha dịch đứng hai bên trong tay cầm gậy công sai, gõ gậy theo quy luật xuống mặt đất, không khí trong công đường lập tức biến thành cấp bách.

Chung huyện lệnh tiếp tục lên tiếng: "Mang phạm nhân lên!"

Đường Ninh ngồi ở một chỗ không đáng chú ý bên trái đại đường huyện nha, thầm nghĩ hóa ra mấy cảnh thăng đường trong kịch truyền hình kia lại là thật, hắn chưa từng nghĩ có một ngày, hắn sẽ dùng thân phận này, ngồi ở công đường cổ đại để thẩm án.

Phạm nhân rất nhanh đã bị dẫn đi lên, nhiệm vụ của Đường Ninh là ghi chép lại quá trình thẩm án, trên lý thuyết là không thể mất tập trung.

Nhưng hắn cũng không sốt ruột, mặc dù lão thiên gia không cho hắn một hệ thống nghịch thiên hay bàn tay vàng gì, nhưng cũng không keo kiệt đến mức một chút kỹ năng cũng không cho hắn.

Những biến hóa trên người hắn kia, không chỉ xuất phát từ mấy bộ nhìn trong trí nhớ, mà chỉ cần là hắn tận mắt thấy, chính tai nghe được, đều có thể ghi vào trong đầu.

Đây không chỉ đơn giản là đã gặp qua mà không quên được, đây chính là camera thịt người.

Tuyệt đối là 360 độ không góc chết, full HD không che.

Trong góc công đường, Đường Ninh nghĩ đến chuyện khác, trên chủ vị sắc mặt Chung Minh Lễ uy nghiêm, nhìn người đang quỳ ở phía dưới, trầm giọng hỏi: "Phạm nhân Từ Kiệt, ngươi có biết tội của ngươi không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play