Từ cổ chí kim, trên thế giới này người mập thường không nhận được đối đãi thân mật.

"Béo thì làm sao, ăn hết gạo của nhà các ngươi rồi à?" Đây cũng chỉ là một câu dùng để tự an ủi bản thân,

Đường Ninh chưa bao giờ bị ức hiếp vì béo, nhưng lúc hắn ở cô nhi viện đã bị bắt nạt còn nhiều hơn so với tiểu cô nương này.

Cho nên hắn hiểu rất rõ ràng, trong tình huống này, càng lui lại một bước, đối phương lại càng tiến lên trước một bước.

Đường Ninh không chủ trương gây chuyện, nhưng cũng tuyệt đối là không sợ phiền phức, đối với loại ức hiếp này, lui một bước là sẽ một mực rút lui, đến lúc không còn đường thối lui.

"Hẹn gặp lại, ta phải về nhà." Hắn lắc đầu, phất phất tay với tiểu cô nương, lẩm bẩm nói: "Hôm nay về nhà ăn cái gì đây, thịt ướp mắm chiên đi, lại thêm một món thịt viên tứ hỉ, lẩu thập cẩm. . ."

"Ực. . ." Tiểu cô nương nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn hắn, mong đợi hỏi: "Có thể cho ta ăn một miếng không, chỉ một miếng thôi?"

Nàng nói xong lại nhấc đầu ngón tay lên đếm, trong miệng lẩm bẩm "Thịt ướp mắm chiên" "Thịt viên tứ hỉ " "Lẩu thập cẩm", lại bỗng nhiên lắc đầu, một ngẩng đầu nhìn Đường Ninh, nói: "Ba miếng được không?"

Đường Ninh lắc đầu, dáng vẻ đáng tiếc nói ra: "Thế nhưng ta chỉ thích người dũng cảm, không thích người bị người khác bắt nạt lại chỉ biết khóc nhè. . ."

Bành Sâm đứng sau lưng Đường Ninh không xa liếc nhìn hắn thêm vài lần.

Tiểu cô nương suy nghĩ, hít mũi một cái, hỏi: "Vậy nếu như ta trở nên dũng cảm, ngươi sẽ cho ta ăn thịt ướp mắm chiên sao?"

"Ngoại trừ thịt ướp mắm chiên, còn có lẩu thập cẩm, thịt viên tứ hỉ. . ."

Tiểu cô nương không chút do dự xoay người đi trở về.

Những đứa trẻ kia vẫn còn chưa tán đi, một thiếu niên mặc quần áo lộng lẫy nhìn nàng, cười nhạo nói: "Phương Tân Trư, ngươi còn dám trở về à!"

Tiểu cô nương nhìn hắn, lấy hết dũng khí nói: "Phương Tân Đồng, ngươi không được mắng ta."

"Ngươi còn mạnh miệng?" Thiếu niên kia nhìn nàng, cười to nói: "Ngươi chính là heo, lại còn không cho người nói!"

Tiểu cô nương nhìn hắn, nói ra: "Ngươi mới là heo!"

"Ngươi dám mắng ta!" Thiếu niên kia giật mình, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, dùng sức đẩy nàng một cái.

Tiểu cô nương không nhúc nhích tí nào, thiếu niên kia lùi lại hai bước.

"Ngươi còn đẩy ta. . ." Tiểu cô nương nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, thiếu niên ngã ngồi ở trên mặt đất, cái mông bị một viên đá chọc trúng, oa một tiếng khóc lên.

"Đánh nàng!"

Mấy thiếu niên khác thấy vậy, hô to cùng nhau tiến lên.

"Ô ô, các ngươi đều bắt nạt ta. . ." Tiểu cô nương lau nước mắt , vừa khóc vừa đánh. . .

Chờ đến lúc mấy tên thiếu niên kia đều nằm ở trên mặt đất oa oa khóc lớn, nàng nước mắt rưng rưng đi đến trước mặt Đường Ninh, vừa khóc vừa nói: "Ô ô, bây giờ có thể cho ta ăn thịt ướp mắm chiên chưa?"

Đường Ninh nhìn nàng, hỏi: "Ngươi không cần quay về nói cho người lớn nhà ngươi một tiếng trước sao?"

"Ô ô. . . , vậy ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta trở về nói cho mẹ ta biết." Tiểu cô nương lau lau nước mắt, vừa chạy được hai bước, lại quay đầu nhìn hắn, nói: "Ngươi phải ở chỗ này chờ ta, không cho phép rời đi, đừng có gạt ta. . ."

"Yên tâm đi." Đường Ninh phất phất tay với nàng, "Ta cam đoan ở chỗ này chờ ngươi đi ra."

"Cha, Phương Tân Nguyệt bắt nạt ta!"

"Đại bá, nàng đánh chúng ta!"

"Đại bá mau dạy dỗ nàng!"

. . .

Tiểu cô nương mới đi được vài bước, mấy tên thiếu niên kia liền từ trên mặt đất đứng lên, khóc sướt mướt nói với người đàn ông trung niên mới từ bên trong Phương gia đi ra.

Phương Hồng liếc mắt liền thấy được Đường Ninh, đi tới, trên mặt nở nụ cười nói: "Đường tiểu huynh đệ đây là. . ."

Đường Ninh cười nói ra: "Trùng hợp đi ngang qua."

Thiếu niên tên là Phương Tân Đồng chạy tới, nhìn Phương Hồng, khóc lóc kể lể: "Cha, Phương Tân Nguyệt đánh con. . ."

"Ai bảo các ngươi luôn luôn bắt nạt Tân Nguyệt!" Phương Hồng không chỉ là không giúp hắn, ngược lại còn khiển trách hắn một câu, nhìn tiểu cô nương kia, nói ra: "Tân Nguyệt, về sau nếu bọn nó lại còn bắt nạt con nữa, con cứ đánh bọn nó, hung hăng đánh!"

Tiểu cô nương vừa lau nước mắt vừa gật đầu, nhìn mấy tên thiếu niên kia, nói ra: "Các ngươi đừng bắt nạt ta nữa, về sau nếu các ngươi còn mắng ta, ta sẽ đánh các ngươi!"

Mấy tên thiếu niên bị nàng dọa cho lập tức giải tán, Phương Hồng nhìn Đường Ninh, hỏi: "Đường tiểu huynh đệ không ngại vào phủ ngồi một chút chứ?"

"Không cần." Đường Ninh lắc đầu, nói: "Trong nhà còn có chút chuyện."

Phương Tân Nguyệt ngẩng đầu nhìn Phương Hồng, nói ra: "Đại bá, con có thể đi tới nhà của vị ca ca này ăn cơm hay không?"

Phương Hồng nhìn nàng một cái, lại nhìn Đường Ninh một cái, suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Đi thôi, ta sẽ nói cho mẹ con, lát nữa sẽ phái người đi đón con."

Trên mặt tiểu cô nương rốt cục đã lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Tạ ơn đại bá!"

Phương Hồng nhìn Đường Ninh, ngượng ngùng nói: "Tiểu Nguyệt cho cậu thêm phiền toái."

"Không phiền phức. . ." Đường Ninh khoát tay áo, nói ra: "Phương đại nhân làm việc đi, chúng ta đi về trước. . ."

Phương Hồng nhìn một lớn một. . . , một thân ảnh không nhỏ rời đi, quay người đi trở về, dặn dò mấy người trông cửa: "Đi tới chỗ Tứ lão gia thông báo một tiếng, nói Tiểu Nguyệt đi ra ngoài chơi, sẽ trở về muộn một chút, sau một canh giờ, phái người đi tới Chung phủ đón nàng. . ."

Khoảng cách từ Chung phủ tới Phương gia kỳ thật cũng không xa, Đường Ninh cùng tiểu cô nương tên Phương Tân Nguyệt kia đi ở trên đường, cảm thấy vị Phương đại nhân kia cũng là người hiểu rõ đại nghĩa, trên người có chút khí độ. . .

Nước mắt trên mặt Phương Tân Nguyệt đã sớm không thấy, bắt đầu từ trong tay áo lấy ra các loại đồ ăn, vẫn không quên chua cho Đường Ninh một ít.

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.

Đêm hôm đó ăn mất nhiều đồ ngon của nàng như vậy, nếu như không trả lại nàng một chút, trong lòng Đường Ninh luôn luôn có chút băn khoăn.

Đương nhiên, loại hoàn lại này, không chỉ là mời nàng ăn một bữa thịt viên tứ hỉ, thịt ướp mắm chiên, càng quan trọng hơn là để cho nàng nhận rõ chính mình.

Thể trạng cường tráng như vậy, không đi bắt nạt người khác, thế mà bị người khác bắt nạt, quả thực là vô cùng lãng phí tài nguyên.

Nàng đối với lực lượng của mình căn bản là hoàn toàn không biết gì cả.

Đường Yêu Yêu cùng Chung Ý tỏ ra vô cùng kinh ngạc vì Đường Ninh ra ngoài dạo một vòng đã lừa gạt được một tiểu cô nương trở về.

Lại còn là một tiểu cô nương mập mạp.

Càng quan trọng hơn là, tiểu cô nương mập mạp này, ngày đó các nàng đã gặp qua ở Phương gia.

Phương Tân Nguyệt chủ động giải thích nói: "Hắn nói nếu như ta có thể đánh ngã mấy người bắt nạt ta, sẽ mời ta ăn thịt viên tứ hỉ, lẩu thập cẩm, còn có thịt ướp mắm chiên. . ."

Tiểu hài tử ưa thích nói lung tung, vừa rồi rõ ràng là Đường Ninh chưa hề nói ngay thẳng như vậy.

Chung Ý nhìn Đường Ninh, có chút giận trách: "Nàng vẫn còn con nít, sao ngươi có thể dạy nàng đánh nhau được?"

"Cũng không thể nói là như vậy. . ." Lần này Đường Yêu Yêu hiếm thấy lại không đồng ý với Chung Ý, đứng về phía Đường Ninh bên này, nhìn tiểu cô nương kia một chút rồi nói: "Bị người bắt nạt mà không đánh lại, bọn họ sẽ càng làm trầm trọng thêm, không chủ động bắt nạt người khác, không có nghĩa là có thể bị người khác tùy ý bắt nạt. . ."

Chung Ý nhìn nàng một cái, hỏi: "Ngươi đứng ở bên nào?"

Đường Yêu Yêu lộ ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, đứng ở bên cạnh Đường Ninh, nói ra: "Ta đứng ở bên chính nghĩa."

Hai so một, Đường Ninh đại biểu chính nghĩa toàn thắng.

Chung Ý và Đường Yêu Yêu có ý kiến khác nhau với việc này cũng không có gì kỳ quái, tính cách của hai người bọn họ vốn khác nhau một trời một vực, để Chung Ý đánh nhau với người khác, hoặc là để Đường Yêu Yêu đi làm thơ điền từ, đối với hai người các nàng, đều là chuyện không có khả năng hoàn thành.

Không tiện làm phiền nhạc mẫu đại nhân, Đường Ninh cố ý để cho phòng bếp tăng thêm ba món ăn kia, hắn sẽ cùng Chung Ý tập kết những loại đồ ăn đã thử qua thành một cái thực đơn, đầu bếp nữ chỉ cần làm theo làm là được.

Một mình Phương Tân Nguyệt chơi ở trong sân, đem mấy loại hoa quả khô cùng bánh ngọt khác nhau bày ở trên bàn, ngón tay hư không điểm nhẹ, trong miệng lẩm bẩm "Gà trống nhỏ chỉ tới ai liền ăn kẻ đó", sau đó nhón lấy một loại ném vào trong miệng.

Đường Yêu Yêu biểu diễn cho nàng xem trò ảo thuật làm giấy trắng hiện chữ, nhìn thấy trên giấy trắng tự nhiên hiện ra dòng chữ "Đường Yêu Yêu nữ hiệp võ công cái thế, thiên thu vạn tái nhất thống giang hồ", ánh mắt của Phương Tân Nguyệt tràn đầy sùng kính nhìn nàng, chỉ kém chút đã dập đầu bái sư tại chỗ.

Trần Ngọc Hiền cùng Chung Minh Lễ từ bên ngoài đi tới, tựa hồ là không nghĩ tới ở trong viện lại có nhiều người như vậy, Trần Ngọc Hiền nhìn Phương Tân Nguyệt đang cùng Đường Yêu Yêu chơi quên cả trời đất, kinh ngạc nói: "Yêu Yêu, vị tiểu cô nương này là ai, là thân thích của cháu sao, sao từ trước tới giờ chưa từng gặp qua?"

Đường Yêu Yêu lắc đầu nói: "Không phải a, tiểu muội muội này là người của Phương gia."

"Phương gia?" Trên mặt Trần Ngọc Hiền hiện ra một tia nghi hoặc, Chung Minh Lễ hơi sửng sốt một chút, hỏi: "Phương gia nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play