Sau khi Chung đại tài nữ bận rộn gần nửa tháng, chờ đến lúc đã bắt đầu tiến vào tháng tám, liền đem các loại thi từ từ hội kia, tất cả có thể đẩy đi thì đều từ chối hết.
Danh khí của nàng ở Linh Châu thành bây giờ cực cao, tên tuổi "Đệ nhất tài nữ Linh Châu " đã gần như là ngồi vững, không nói tới những danh viện tài nữ, chính là những tài tử nổi danh kia, cũng cực kỳ tôn sùng đối với thi từ của nàng.
Ảnh hưởng của nàng ở trong vòng những văn nhân ở Linh Châu thành, đã không chỉ cực hạn ở hai chữ "Tài nữ" này nữa.
Đường Ninh không phủ nhận, hắn có làm một chút cống hiến nho nhỏ ở trong đó, nhưng tài hoa của Chung Ý, cũng là cực cao, chỉ một chút đã thông, hắn ném ra một chút ám chỉ cùng dẫn dắt, mỗi lần nàng đều có thể bắt lấy rất tốt, đồng thời suy diễn ra tiếp, quả thực là ý như suối tuôn, mỗi ngày sau khi trò chuyện một hồi, nàng liền có thể viết ra một bài thi từ thượng giai.
Thế là thời gian mỗi ngày nàng nói chuyện trời đất với Đường Ninh, so trước kia nhiều hơn gấp đôi.
Sau bữa cơm trưa, Đường Ninh buông bát đũa xuống, lúc đi ra cửa, Chung Ý cũng buông bát đũa xuống, đi theo.
Vào thời gian này trước kia, Đường Ninh là một người tiêu cơm, từ mười ngày trước bắt đầu, chính là hai người cùng một chỗ tản bộ.
Trần Ngọc Hiền nhìn thân ảnh vội vàng đi ra của nàng, để đũa xuống, cười cười, nói: "Xem ra, lễ đại hôn của Tiểu Ý cùng Ninh nhi, phải mau tổ chức một chút, luôn kéo dài như thế, cũng không phải là biện pháp."
Chung Minh Lễ lắc đầu nói: "Còn không biết phụ mẫu cao đường của hắn có còn khỏe mạnh hay không, còn có thân nhân khác hay không, liền vội vàng tổ chức như thế, cũng không hợp lễ pháp."
Trần Ngọc Hiền nhìn hắn, hỏi: "Ông để cho người ta điều tra hộ tịch chưa?"
"Ngay cả tên mà hắn cũng quên, làm sao tra nổi?"
"Hắn có thể nghĩ ra tự đặt tên cho mìnhlà Đường Ninh, nhất định là có nguyên nhân, nói không chừng sẽ có thể điều tra ra đầu mối gì. . ." Trần Ngọc Hiền nhìn hắn, cau mày nói: "Đến cùng là ông đã tra xét chưa!"
"Tra xét ba lần rồi." Chung Minh Lễ buông bát đũa xuống, nói: "Có thể xác định, huyện Vĩnh Yên không có người tên Đường Ninh này."
"Vậy huyện Nghĩa Yên thì sao?" Trần Ngọc Hiền nhìn ông ta, hỏi: "Có khả năng hắn là người ở huyện Nghĩa Yên hay không?"
Chung Minh Lễ có chút buồn phiền lắc đầu, nói: "Không biết."
Trần Ngọc Hiền suy nghĩ, nói ra: "Nếu không, ông để cho Tri Tiết giúp ông điều tra thêm đi?"
"Triệu Tri Tiết?" Chung Minh Lễ bỗng nhiên vỗ bàn một cái, cả giận nói: "Bà bảo tôi đi cầu xin tên họ Triệu kia?"
"Hắn là Huyện Lệnh của huyện Nghĩa Yên, tra hộ tịch của một người, chẳng qua chỉ là chuyện một câu nói mà thôi." Trần Ngọc Hiền nhìn hắn, nói: "Hai người lúc trước tương giao tâm đầu ý hợp, lại có tình đồng môn, cần gì phải nháo đến tình trạng hiện tại?"
"Tình đồng môn?" Chung Minh Lễ trừng to mắt nhìn nàng, hỏi: "Đã là tình đồng môn, biết tôi thích bà, vậy mà năm đó hắn xin nhờ ân sư, hướng Trần gia nhà bà cầu hôn, lúc đó hắn có nghĩ đến một chút tình đồng môn không? Lúc đó hắn có nghĩ qua tôi sao?"
Trần Ngọc Hiền cau mày nói: "Chuyện này đều đã đi qua 18 năm rồi mà!"
Chung Minh Lễ khua tay nói: "Bà là một người đàn bà thì biết cái gì!"
Trần Ngọc Hiền nhìn hắn, cả giận nói: "Ông mắng tôi!"
Chung Minh Lễ há to miệng, rụt cổ lại: "Tôi không có."
"Ông chính là mới mắng tôi!"
"Tôi không có. . ."
"Chung Minh Lễ ông được lắm, ông dám mắng tôi, lúc trước người hướng Trần gia chúng tôi cầu thân nhiều như vậy, tôi làm sao lại coi trọng ông. . ."
"Tôi thật sự là không có mà. . ."
"Lúc trước theo đuổi tôi, mở miệng là một câu "Ngọc Hiền" gọi tới êm tai, bây giờ tôi đã gả cho ông, còn sinh con gái cho ngươi, liền thành một người đàn bà hả!"
"Ai, phu nhân, bà đừng nóng giận nữa, là ta sai rồi, là ta sai rồi. . ."
"Vậy ông còn mắng tôi nữa không?"
"Không mắng, không mắng. . ."
"Vậy chính là ông thừa nhận vừa rồi mắng tôi!"
. . .
Tình Nhi vừa mới bước vào cửa phòng để thu thập bát đũa, nhìn thấy phu nhân ngồi ở trên ghế, lão gia đứng ở sau lưng của nàng, lộ ra vẻ nịnh nọt giúp nàng đấm lưng nắn vai, sau khi giật mình, dùng một tay che mắt, quay người lại lui ra ngoài.
Cơn giận trên mặt Trần Ngọc Hiền còn sót lại chưa tiêu, hỏi: "Là mặt mũi của ông quan trọng, hay là chuyện chung thân đại sự của Ý nhi quan trọng?"
Chung Minh Lễ thở dài, nói ra: "Ta đã biết, buổi tối hôm nay nhìn thấy hắn, ta sẽ để cho hắn hỗ trợ điều tra thêm. . ."
Trần Ngọc Hiền im lặng một lát, mới đứng lên, nhìn hắn, sắc mặt có chút lo lắng, hỏi: "Buổi tối hôm nay, Đổng Thứ Sử sẽ không làm khó ông chứ?"
"Hắn có thể khó xử như thế nào?" Chung Minh Lễ lắc đầu, nói ra: "Nhiều nhất chẳng qua là nói thêm mấy câu mà thôi, hắn là Thứ Sử, không phải là hoàng đế, không thể muốn làm cái gì thì làm cái đó. . ."
Hắn nắm tay của Trần Ngọc Hiền, nhẹ nhàng vỗ vỗ, cười nói: "Yên tâm đi, ban đêm nhớ kỹ pha cho ta chén trà, ta trở về uống."
"Được." Trần Ngọc Hiền nhẹ gật đầu, nói ra: "Ninh nhi đưa tới một hộp trà ngon, nói là do Tôn thần y tặng, có tác dụng an thần, ông trở về sớm một chút. . ."
Chung Minh Lễ nhẹ gật đầu, một lần nữa vỗ vỗ tay Trần Ngọc Hiền, đi ra ngoài cửa.
Giây phút bước ra khỏi cửa phòng, sắc mặt của ông ta liền trầm xuống.
. . .
Sau khi Đường Ninh cùng Chung Ý ăn cơm trưa xong, liền đi dạo xung quanh Chung phủ một hồi.
Chung Ý cùng hắn sánh vai mà đi, quay đầu hỏi: "Ngươi nói xem, một câu vừa rồi kia, là dùng "Bay" hay, hay là dùng "Tung bay" hay hơn?"
Đường Ninh suy nghĩ, nói ra: "Dùng "Bay" đi, ta cảm thấy chữ "Bay", càng có linh tính hơn một chút."
Chung Ý suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Ta cũng cảm thấy như vậy."
Nàng quay đầu nhìn Đường Ninh, nghi ngờ nói: "Không biết vì cái gì, luôn cảm thấy lúc ở cùng với ngươi, ngay cả cấu tứ đều sẽ thông suốt hơn một chút. . ."
Đường Ninh cười cười, nói ra: "Hẳn là ảo giác đi. . ."
"Cấu tứ thông suốt hay không thì ta không biết, hai lỗ tai của các ngươi ngược lại đều là không thông suốt!" Một tiếng hừ lạnh từ phía sau truyền đến.
Đường Yêu Yêu nhanh chân đi tới, nhìn hai người, nói: "Từ lúc ta chào hỏi các ngươi đến bây giờ, các ngươi đã đi quanh Chung phủ hai vòng, ta đi theo ở sau lưng các ngươi hai vòng, lên tiếng chào hỏi ba lần, các ngươi cũng không phát hiện ra. . ."
Làm sao trước kia Đường Ninh chưa từng phát hiện ra, Đường Yêu Yêu còn có thiên phú làm si nữ bám đuôi.
Sắc mặt của Chung Ý có chút đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi đang cân nhắc một câu thơ. . ."
Đường Yêu Yêu kéo cánh tay của nàng, trầm mặt nói: "Ngươi cùng ta tới!"
Chung Ý bị Đường Yêu Yêu kéo đến một bên, Đường Ninh trở về Chung phủ, đi dạo xong, trở về phòng nghỉ ngơi một hồi, phim hắn đều đã tìm xong, sau khi xem hết, còn muốn cùng Chung Ý nghiên cứu thảo luận cách làm thịt viên tứ hỉ. . .
Một bên khác, Đường Yêu Yêu bất mãn nhìn Chung Ý, hỏi: "Mấy ngày nay ngươi xảy ra chuyện gì vậy, nhiều lần ta chào hỏi ngươi nhưng ngươi cũng không nghe thấy, mà lại còn luôn luôn không tập trung, có đôi khi còn không hiểu thấu bật cười. . ."
Chung Ý nhìn nàng, đỏ mặt nói: "Ta, ta có à?"
"Không có thì mặt ngươi đỏ làm cái gì?"
Chung Ý cúi đầu xuống, nói ra: "Thật sự là không có chuyện gì. . ."
"Ngươi cũng đã cúi đầu rồi, còn nói không có?" Đường Yêu Yêu nhìn nàng, suy nghĩ, nói ra: "Chuyện ngày đó ta còn chưa hỏi ngươi, đêm Thất Tịch hôm đó, các ngươi chơi trò gì, uống rượu ngâm thơ, ngươi còn uống say, từ trước cho tới bây giờ ngươi đều không uống rượu. . ."
Chung Ý vội vàng giải thích nói: "Đó là nói cuội mà thôi. . . , đêm Thất Tịch, đêm Thất Tịch hôm đó, ta dạy hắn đánh cờ. . ."
Đường Yêu Yêu có thể phân biệt ra được Chung Ý có nói láo hay không, cau mày nói: "Nhưng mà biểu hiện gần đây của ngươi cũng quá là không được bình thường, ngày đó sau khi từ Phương gia trở về, ngươi liền không được bình thường. . ."
"Thời gian các ngươi ở cùng một chỗ ngày càng nhiều. . ."
"Hơn nữa ngươi luôn luôn nhắc tới hắn với ta. . ."
"Nhắc tới hắn xong ngươi còn cười. . ."
. . .
Đường Yêu Yêu bỗng nhiên nhìn Chung Ý, kinh hãi nói: "Ngươi sẽ không thích hắn rồi chứ!"
"Ta không phải!" Chung Ý hoảng hốt vội nói.
Đường Yêu Yêu há to miệng, vẻ mặt của Chung Ý bối rối, "Ta không có!"
"Ngươi. . ." Đường Yêu Yêu vừa nói ra một chữ, Chung Ý nhìn phương hướng Đường Ninh biến mất một chút, mau chóng bưng lấy miệng của nàng, giọng nói càng thêm bối rối: "Đừng nói mò a!"
Đường Yêu Yêu đem tay của Chung Ý đang bịt lấy miệng của nàng lấy ra, hai tay khoanh trước ngực, nhìn nàng, hỏi: "Nói đi, ngươi cám ơn ta như thế nào đây?"
Chung Ý nhìn nàng, nghi ngờ nói: "Cám ơn ngươi cái gì?"
"Ngươi còn có lương tâm hay không?" Đường Yêu Yêu nhìn nàng, ra vẻ thương tâm nói: "Cảm ơn ta kiếm cho cho ngươi một lang quân như ý như thế a!"
"Ngươi còn nói. . ." Chung Ý có chút nóng nảy.
"Được được, ta không nói nữa. . ." Đường Yêu Yêu chắp tay sau lưng, vừa đi, vừa lắc đầu nói: "Không có lương tâm a, ai có thể nghĩ tới, đệ nhất tài nữ của Linh Châu, đúng là một người không có lương tâm như vậy. . ."